Chương 1356: Hồi Kinh Về Nhà 2
Chương 1356: Hồi Kinh Về Nhà 2Chương 1356: Hồi Kinh Về Nhà 2
Nàng cất gương, ho nhẹ một tiếng, liếc nhìn bốn đứa trẻ đang chơi xếp gỗ bên cạnh, vô tình thở dài: "Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt bọn Đại Hổ đã ba tuổi, nếu Nam Dương Vương còn sống, nhìn thấy bọn chúng ông ấy nhất định sẽ rất vui mừng."
Vệ lão thái quân cũng nhìn bốn đứa trẻ, thấy bọn chúng chuyên tâm chơi đùa, không chú ý đến cuộc nói chuyện của người lớn, hỏi: "Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?”
"À, lúc trên đường trở về có nghe Lục ca nói một hai câu." Tô Tiểu Tiểu đổ thừa mà không hề áy náy.
Vệ lão thái quân lại ghim lão Lục trong lòng, thầm nghĩ đang yên đang lành nhắc đến chuyện này để làm gì, lỡ như để bọn trẻ nghe được thì sao?
"Con muốn cưỡi ngựa!"
Tiểu Hổ nghĩ cái gì là muốn cái đó, chạy lon ton ra ngoài.
Đại Hổ châm chọc em trai: " Lần nào đệ cũng như vậy, đánh không thắng là bỏ không chơi nữal"
Nói tới nói lui, cuối cùng vẫn ra ngoài đi tìm Tiểu Hỏi cùng Nhị Hổ và Vệ Hi Nguyệt.
Bọn nhỏ đi rồi, Vệ lão thái quân cũng có thể yên tâm nhắc tới Nam Dương Vương: "Tạo hóa trêu người.'
Tô Tiểu Tiểu thuận theo: "Lúc còn sống, Nam Dương Vương là người như thế nào?"
Vệ lão thái quân nhớ lại: "La một đứa bé rất hiếu thảo, tiên đế có rất nhiều con trai, nó lại là người thông minh nhất, con đừng nhìn Tiểu Thất mười bảy tuổi đã là Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất, đó là do Nam Dương Vương không tham gia khoa cử thôi, nếu không, Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất có phải là Tiểu Thất hay không cũng khó nói."
Vệ lão thái quân rất hiếm khi khen người khác, hơn nữa sẽ không bao giờ so sánh với Vệ Đình, bà ấy chỉ thích chọc ghẹo Vệ Đình trước mặt Vệ Đình thôi, sau lưng lại rất kiêu ngạo vì Vệ Đình.
Tô Tiểu Tiểu kinh ngạc cảm thán:"Nam Dương Vương lợi hại như vậy sao?"
Vệ lão thái quân nói: "Đúng vậy, năm đó có ai mà không khen tiên đế sinh được một đứa con trai ưu tú?”
Nam Dương Vương ngụy trang không tồi... Tô Tiểu Tiểu không lấy được nhiều tin tức hữu dụng, chuyện Nam Dương Vương còn sống, Tô Tiểu Tiểu quyết định tạm thời không nói cho Vệ lão thái quân biết.
Nam Dương Vương muốn diệt khẩu những người nhìn thấy nội dung trên di chiếu của tiên đế năm đó, nữ quyến Vệ gia không nằm trong phạm vi bị ông ta đuổi tận giết tuyệt.
Tô Tiểu Tiểu về phòng ngủ bù. Trên đường trở về, đi ngang qua sân của đại phòng, nàng thoáng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn cô liêu.
Là Quỷ Phố.
Hắn ta đứng ở cửa sân, nhìn chăm chằm vào bên trong.
Tô Tiểu Tiểu đi đến cạnh hắn ta, nói: "Cây kim quất trong sân chỗ kia là do đại tẩu trồng, tẩu ấy nói huynh thích ăn quả kim quất. Cho dù cuối cùng huynh không ăn được, tẩu ấy vẫn sẽ chăm sóc cẩn thận."
Chuyện liên quan đến Chử thị, Vệ Lục Lang đã sớm nói với hắn ta, bao gôm cả thân phận của Vệ phu nhân và Mạc Quy Viễn, tất cả đều không có gạt hắn ta.
Quỷ Phố nhỏ giọng nói: "Ta vẫn chưa khôi phục ký ức."
Tô Tiểu Tiểu: "0.
Quỷ Phố xoay người rời đi.
Tô Tiểu Tiểu nhìn quanh, nhìn thấy Vệ phu nhân đang cầm một rổ quả kim quất đứng cách đó không xa, giống như muốn đi tới, nhưng lại rất do dự.
Bà ấy nhìn bóng lưng của con trai trưởng đang rời đi, đáy mắt xẹt qua một tia thương cảm.
Tô Tiểu Tiểu đi tới chào hỏi với bà ấy: "Nương."
Vệ phu nhân cố nén nỗi buồn: "Là Tiểu Tiểu đấy à, các con đi hành cung chơi có vui không?"
"Khá vui ạ." Tô Tiểu Tiểu nói,'Nương, người đừng khổ sở quá, chúng ta đều biết là đại ca đã khôi phục ký ức, chỉ là bản thân huynh ấy không chịu thừa nhận mà thôi. Chờ đến khi huynh ấy hoàn thành xong nhiệm vụ của tử sĩ, huynh ấy sẽ nhận lại chúng ta."