Chương 1355: Hồi Kinh Về Nhà 1
Chương 1355: Hồi Kinh Về Nhà 1Chương 1355: Hồi Kinh Về Nhà 1
Tô Tiểu Tiểu giúp Mạc Tà tẩy sạch oan khuất, trong lòng Mạc Tà vô cùng cảm kích, tỏ vẻ nhất định phải báo đáp ân tình của Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ: "Vậy ngươi đàn một bào đi."
"Được."
Mạc Tà không từ chối.
Hắn ta mang theo đàn nhị, ngồi lên xe ngựa của Tô Tiểu Tiểu, bốn đứa nhỏ đều ở đây, hôm nay Lý thị không muốn ngồi xe ngựa, nàng ta muốn đi cưỡi ngựa.
Tiểu Hổ chỉ vào cây đàn nhị của hắn ta: "Giới hệ hàm sờ?”
Mạc Tà khách khí: "Là nhị hồ."
Tiểu Hổ: "Nhị rìu?"
Mạc Tà sửa đúng: "Nhị hồ."
Tiểu Hổ học vet theo: "Nhị phúc."
Mạc Tà: ”...'
Tiểu Hổ nhỏ giọng hỏi: "Ta có thể sờ nó được không?"
Mạc Tà hào phóng: 'Đương nhiên là được, ngươi cũng thích nhạc cụ sao?”
Tiểu Hổ gật đầu: "Thích lắm! Ta ta... Ta còn sẽ đánh đàn! Sẽ thổi sáo! Còn có kèn nữa!"
Đại Hổ nói: "Là kèn xô nal"
Thì ra là một thiên tài âm nhạc!
Mạc Tà bội phục không thôi, Tần Tô lợi hại như vậy, hẳn là con trai của nàng cũng rất lợi hại!
Mạc Tà hỏi: "Vậy... ngươi muốn học không?”
Tiểu Hổ đáp: "Muốn!"
Mạc Tà lập tức nói: "Ta có thể dạy cho ngươi!"
Có thể dạy dỗ thiên tài âm nhạc của Đại Chu, là vinh hạnh của hắn tai
Hắn ta tin tưởng, bản thân mình có thể dạy dỗ con trai của Tần Tô trở thành Nạp Lan Vân thứ hail
Bởi vì Đại Hổ, Nhị Hổ không có hứng thú gì với đàn nhị, cho nên Mạc Tà quyết định tập trung giảng dạy cho Tiểu Hổ, hắn ta dẫn Tiểu Hổ về xe ngựa của mình.
Tiểu Hổ chỉ kéo một phát, nóc xe ngựa của Mạc Tà đã bị lật tung!
Mạc Tà bị dọa đến mức nhảy cẵng lên, chạy về phía Tô Tiểu Tiểu như chạy nạn vậy!
Cứu mạng! Đứa be kia đánh đàn nhị ra tiếng lừa hít
Sau khi hồi kinh, Vệ Đình đi đến hoàng cung một chuyến, Cảnh Tuyên Đế muốn triệu tập văn thân võ tướng thương nghị chuyện tróc nã thích khách.
Tô Tiểu Tiểu và những người còn lại thì trở va Vệ gia.
Hai ngày nay, đừng nói là Tô Tiểu Tiểu, ngay cả Lý thị cũng bị lăn lộn đến mất sức.
Bình thường, trong phủ có người hầu chăm thì chưa thấy gì, đi hành cung, giao cho ai cũng không yên lòng, chỉ có thể tự mình chăm sóc bọn nhỏ, Lý thị mệt mỏi không thôi, thê đời này sẽ không dắt bọn nhỏ ra ngoài nữa.
Trừ phi mang cả phủ cùng đi.
"Thái nãi nãi!"
Ba đứa nhỏ chạy lon ton vào phòng của Vệ lão thái quân, nhào vào lòng Vệ lão thái quân.
"Ôi, mấy đứa chắt trai bảo bối của ta, đến đây nào, để thái nãi nãi xem các ngươi có gầy đi không!" Vệ lão thái quân thấy mấy đứa nhỏ như thấy chí bảo, ôm từng đứa ngồi lên đùi hỏi chuyện thân mật, cũng không quên mất Vệ Hi Nguyệt.
Sau đó bà thấy Tô Tiểu Tiểu và Lý thị ai cũng có quầng thâm mắt thật dày, buồn bực nói: "Hai con làm sao vậy? Bị người ta đánh à?”
Lý thị thâm nói, bị người ta đánh còn đỡ, ít nhất nàng ta và thất đệ muội có thể đánh trả.
Lý thị thật sự chịu không nổi nữa, nàng ta ngáp một cái, nói với giọng buồn ngủ: "Tổ mẫu, con đi về trước, đám nhỏ Hi Nguyệt giao cho ngài, cơm trưa không cần kêu con."
Nàng ta muốn ngủ bù.
Tô Tiểu Tiểu cũng muốn đi về ngủ bù, nhưng mà nàng còn có việc.
"Sao ngươi còn chưa đi?" Vệ lão thái quân khó hiểu nhìn Tô Tiểu Tiểu.
Con lập tức đi đây... Tô Tiểu Tiểu cười cười.
Vệ lão thái quân bày ra vẻ từ chối: "Ngươi đừng có cười, bộ dạng như vậy nhìn rất đáng sợ."
Tô Tiểu Tiểu lấy gương gỗ đào ra chiếu thử xem, thân hình mập mạp chấn động, suýt nữa hét lớn lên: "Nữ quỷ này là ai”?