Chương 1383: Thẳng Thắn, Giải Cổ 2
Chương 1383: Thẳng Thắn, Giải Cổ 2Chương 1383: Thẳng Thắn, Giải Cổ 2
Quỷ Phố mặt không chút thay đổi nói: "Liên quan gì đến ta?"
Tuy biết hắn ta sẽ nói như vậy... Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Vậy huynh có nghĩ đến chuyện nếu huynh không giết được hắn không? Đừng phủ nhận vì ta đã được thấy rõ mọi chuyện vào tối qua, hai người căn bản không ai có thể đấu lại ai, hai người giống như đứng đầu hai hệ thống khác nhau, vừa lúc tương sinh tương khắc nhau!"
Quỷ Phố nhíu mày: "Ta không thích từ này."
Tô Tiểu Tiểu chớp chớp mắt: "Vậy... tương ái tương sát?"
Mặt của Quỷ Phố càng đen.
Quỷ Phố nhíu mày: "Ta cũng không thích cái từ này."
"Đùa thôi đùa thôi, ta chỉ đùa một chút." Hai tay Tô Tiểu Tiểu gác ở trên bàn đá, nàng đến gần Quỷ Phố hỏi:
"Nếu huynh không giết được Nạp Lan Vân thì phải làm sao bây giờ?"
"Ta biết, tử sĩ không chủ sẽ phải tuẫn táng, nếu không phải do làm nhiệm vụ này, huynh cũng đã sớm đi theo chủ nhân của mình. Nhưng mà huynh có nghĩ tới, chủ nhân của huynh vì sao trước lúc lâm chung lại sắp xếp cho ngươi một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được không?”
"Vậy có khi nào chủ nhân của huynh muốn huynh vẫn sống không?”
Quỷ Phố ngẩn người
"Có khi nào xảy ra việc, chủ nhân của huynh muốn huynh được tồn tại?"
Tô Tiểu Tiểu: Mau nói đúng đi! Rất cảm động, rất hạnh phúc! Mau mở rộng lòng đón chào tươi đẹp của ngày mai đi! Tuy ta chỉ nói bừa.
Quỷ Phố dùng vải lau kiếm, bình tĩnh nói: "Không có chuyện Quỷ Phố ta không thể hoàn thành được nhiệm vụ, ta nhất định sẽ giết chết Nạp Lan Vân."
Khóe miệng Tô Tiểu Tiểu giật giật.
Vệ lão thái quân nói không sai, nam nhân cứng đầu nhất chính là người này.
"Được rồi, ta không khuyên nữa, huynh muốn sao thì cứ làm như vậy đi!"
"Tiểu HổI"
"Dạ nương?”
"Thổi kèn xô nal"
Quỷ Phố: "... II"...
Để lại Quỷ Phố một mình đối với thanh âm tàn phá của Tiểu Hổ, Tô Tiểu Tiểu trở ve sân của mình. Khoảng mười lăm phút sao, Tô Mạch đã đến phủ một chuyến.
Lần trước ở cung điện hai người đã lục soát ra được một chiếc chìa khóa có khắc hai chữ Bồng Lai từ trên người Trương Phong, hai ngày nay Tô Mạch lấy lý do để bắt kẻ trộm nên đã điều động toàn bộ người của mình tra xét kinh thành, cuối cùng cũng tìm được di vật của Trương Phong ở một phòng trong khách điếm nhỏ ở Thành Nam.
Nhưng cũng chỉ là một ít quần áo cùng bạc vụn, không tìm được di chiếu tiên đế.
"Ngoài ra, còn có một cái lục lạc và một lá thư nhà.ˆ
Trong thư phòng, Tô Mạch đem lục lạc cùng thư nhà đưa cho Tô Tiểu Tiểu.
Lục lạc dường như là mới, nhìn như mới vừa được mua.
Còn chữ viết trên bức thư rất đẹp, giống như là từ tay của nữ tử viết ra, nội dung rất đơn giản, chỉ là nói vê việc mọi người trong nhà đều khỏe mạnh, mong quân vương bảo trọng thân thể, phần đề chữ ghi là Cẩm Nương.
"Có điều tra ra được thư từ đâu đến không?” Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Tô Mạch gật đầu: "Trên lá thư có quan ấn của trạm dịch Thành Nam, được gửi từ nơi thôn Lưu.
Kinh thành tuy lớn nhưng không phải không có thôn xóm, vùng ngoại ô cũng có không ít thôn trang. Chỉ là thôn trạng ở bên Châu quận lớn hơn một chút, cũng giàu có đông đúc hơn.
Hai người lập tức lên đường, khi đến thôn Lưu đã là gần tối.
Nghĩ đến việc có lẽ Trương Phong dùng tên hiệu, bọn họ dựa theo lạc khoản ở trên ấn tín mà hỏi thăm về Cẩm Nương.
"Cái nhà nằm ở phía đầu đông kia." Một đại nương tốt bụng nói.
Hai người tạ ơn đại nương vì đã tìm được nhà người kia.
Cửa cổng mở ra, một vị phụ nhân còn trẻ tuổi tay bế một đứa nhỏ mới một tuổi, tay còn lại đang thu quần áo trên dây phơi đồ.
Đệm giường quá lớn, nàng ta kéo nửa ngày cũng không kéo xuống được.
Tô Tiểu Tiểu đến thu lại giúp nàng ta: "Được rồi."