Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1378 - Chương 1384: Thẳng Thắn, Giải Cổ 3

Chương 1384: Thẳng Thắn, Giải Cổ 3 Chương 1384: Thẳng Thắn, Giải Cổ 3Chương 1384: Thẳng Thắn, Giải Cổ 3

Nàng ta hơi giật mình, sau đó nhìn Tô Tiểu Tiểu cùng Tô Mạch với ánh mắt cảnh giác: "Các người là..."

"Chúng ta đến tìm Trương Phong." Tô Tiểu Tiểu thăm dò.

Ánh mắt nữ tử lóe lên.

Trong phòng truyền đến một thanh âm già nua: "Cẩm Nương là ai đến vậy? Là Đại Ngưu đã trở về sao?"

Nữ tử nhìn về phía nhà chính nói: "Không phải, nương, là người ta hỏi đường."

Lão nhân gia hiền từ nói: "À, vậy con nói cho người ta biết đi."

Đứa nhỏ trong lòng của nàng ta sợ người lạ, miệng nhỏ muốn cất tiếng khóc, Tô Tiểu Tiểu lấy ra một viên kẹo đưa cho đứa bé.

Đứa bé lập tức ngừng khóc, tay nhỏ cầm lấy kẹo.

"Mẹ chồng của ta." Nữ tử nói với Tô Tiểu Tiểu: "Do tuổi lớn nên mắt kém, chỉ có thể ngồi ở trong nhà."

Tô Tiểu Tiểu hiểu rõ ý của nàng ta: "Chúng ta sẽ không đi làm phiên bà cụ, chúng ta là người của quan phủ nên cũng không có ác ý gì, chỉ muốn hỏi thăm ngươi một chút chuyện."

Tô Mạch lấy lệnh bài quan phủ ra để chứng minh thân phận của bọn họ.

Ngoài cửa thỉnh thoảng có người đi ngang qua, quần áo của Tô Tiểu Tiểu cùng Tô Mạch quá gây chú ý, đám người kia đều bán mặt cho đất bán lưng cho trời nên chưa từng gặp qua dáng mạo xinh đẹp như ngọc này, nên mới nhịn không được mà nhìn vào bên trong nhiều hơn một chút.

"Đến nhà bếp nói chuyện đi."

Nữ tử đưa hai người đến nhà bếp cạnh nhà chính, nàng ta đưa hai chiếc ghế nhỏ cho hai người bọn họ.

"Không có ghế dựa, các ngươi ngồi đỡ một chút."

Nàng ta ôm hài tử của mình ngồi ở trên ngạch cửa.

Hai người cũng ngôi xuống theo.

Từ trong miệng nàng ta, Tô Tiểu Tiểu biết được tên thật của Trương Phong chính là Trương Đại Ngưu, là người được sinh ra và lớn lên ở thôn Lưu, năm ấy mười tuổi đi theo trên trấn học nghệ, sau này lại làm vận chuyển cho người ta.

"Mỗi năm hắn luôn ở vận chuyển, một năm cũng không được trở về bao nhiêu lần... Nhưng ngược lại trong nhà không có thiếu ăn thiếu mặc!"

Đúng là không thiếu nhưng cũng không dám quá tỏ vẻ giàu có, sợ sẽ khiến người ta nghi ngờ... Tô Tiểu Tiểu là người từ trong thôn tới nên nàng chỉ liếc mắt đã có thể nhận ra mức độ cuộc sống hiện tại của gia đình này.

Cẩm Nương không biết rõ thân phận thật sự của Trương Phong, bọn họ cũng chỉ lặng lẽ tra soát nhà một lần nhưng không tìm được di chiếu của tiên đế.

Trước khi rời đi, Tô Tiểu Tiểu đưa đến đối bài mà nàng lấy được từ trên người của Trương Phong cho Cẩm Nương.

"Không cần bạc?" Sau khi ra ngoài Tô Mạch hỏi.

Tô Tiểu Tiểu nhướn mày: "Quân tử ái tài, thủ chỉ hữu đạo (1), ta đi lôi kéo Triệu Khang Ninh."

(1)người quân tử coi trọng của cải nhưng không thể tùy tiện nhận của cải khi chưa biết được nguồn gốc và mục đích của nó.

Tô Mạch nhẹ nhàng mà cười.

Hai người ngồi trên xe ngựa.

“Nhị vị phu nhân, xin hãy chờ một lát!

Cẩm Nương thở hồng hộc từ từ chạy đến.

Tô Tiểu Tiểu vén mành cửa sổ xe ra nhìn về phái nàng ta: "Còn có chuyện gì sao?”

Trên mặt Cẩm Nương hiện lên một tia đấu tranh: "Hắn là người của Bạch Liên Giáo đúng khog6?'

Tô Tiểu Tiểu dừng một chút, gật đầu đáp: "Đúng vậy."

Cẩm Nương nở nụ cười chua xót: "Triều đình đã quét sạch Bạch Liên Giáo, có không ít người bị bắt... Các ngươi đến tìm hắn chứng minh hắn vẫn chưa bị bắt được... Ta chỉ hy vọng hắn trốn đến nơi càng xa càng tốt... Vĩnh viễn cũng đừng trở về."

Tô Tiểu Tiểu nhìn nàng ta thật sâu: "Triều đình sẽ dốc hết sức lực để đuổi bắt hắn. ta."

Hốc mắt Cẩm Nương đỏ bừng, nàng ta giơ tay lâu nước mắt mỉm cười nhìn theo hai người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment