Chương 1405: Tô Huyên 2
Chương 1405: Tô Huyên 2Chương 1405: Tô Huyên 2
Nàng nói thẳng: "Tứ biểu ca hiểu biết Nam Dương Vương bao nhiêu?"
Tô Huyên nhìn phía bóng đêm vô biên: "La người... Người đáng sợ."
Hắn ta dùng hai chữ đáng sợ.
Quen biết hắn ta lâu như vậy, lần đầu tiên Tô Tiểu Tiểu nghe được hắn ta dùng chữ như vậy đi hình dung một đối thủ.
"Ông ta có nhược điểm gì không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Nhược điểm của tử sĩ là kiệt lực đến thời kỳ suy yếu, một hài tử mười tuổi cũng có thể dễ dàng giết chết bọn họ. Lại thí dụ như cổ sư có thể vô hình hạ cổ cho người, bọn họ không thể tập võ, thân thể càng yếu ớt hơn người bình thường, một khi không có cổ, chính là đợi sơn dương làm thịt.
Tô Tiểu Tiểu luôn tin tưởng vững chắc vạn sự vạn vật thế gian đều có nhược điểm của mình, chỉ cần tìm đúng nhược điểm Nam Dương Vương, có thể dễ dàng đánh chết ông ta.
Tô Huyên nhẹ giọng nói: "Ông ta không có nhược điểm."
Tô Tiểu Tiểu ngẩn ra: "Như thế nào sẽ..."
Tô Huyên nhìn đại thụ trước mắt, nói: "ong ta không sợ cổ, cũng không ai có thể hạ độc cho ông ta, bởi vì căn bản không ai đến gần người ông ta. Ông ta giống như cây đại thụ trong viện này, muội nhìn thấy thân cây và tán cây chỉ là một góc núi băng, rễ cây cắm dưới nền đất thật sâu, còn dài hơn toàn bộ thân cây và tán cây cộng lại, còn khổng lồ hơn."
Có thể được Tô Huyên đánh giá cao như thế, thực lực của Nam Dương Vương sợ là vượt qua tưởng tượng của bọn họ.
Vốn tưởng mất đi Bạch Liên Giáo và Hách Liên Nghiệp, Nam Dương Vương là có thể bị chặt đứt phụ tá đắc lực, nhưng nhìn dáng vẻ, ông ta còn có át chủ bài không người biết.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Tứ biểu ca biết at chủ bài của ông ta là cái gì sao?”
Tô Huyên lắc đầu.
Tô Tiểu Tiểu hiểu ý, lại nói: "Tứ biểu ca cảm thấy, ám sát đêm nay có thể thành công không?....
Đoàn người Vệ Đình đi vào gần chợ đen thành nam, ban đầu nơi này là bán đồ cổ, thật giả nửa nọ nửa kia, vê sau dần dần cũng có người bắt đầu làm buôn bán khác.
Vệ Lục Lang và Quỷ Phố đeo mặt nạ, Vệ Đình và Tô Mạch không đeo.
Canh giờ không còn sớm, trên đường phố lục tục thu quán, buôn bán ở chợ đen lại như mới vừa bắt đầu, tiếng người ồn ào, náo nhiệt bất phàm.
Bốn người tìm gian khách điếm, thanh toán chút bạc giao bốn con ngựa cho gã sai vặt đi cho ăn cỏ. Vệ Đình nói với tiểu anh vũ kim cương trên vai: "Ngũ Hổ, người ở đâu?”
Nam chủ nhân không cho Điểu Thực, nó hơi tiêu cực lan công, không muốn động.
Vệ Đình cầm một viên Điểu Thực từ trong lòng ra, nháy Ngũ Hổ hóa thân thàng người làm công sung huyết sống lại, xì cánh bay về phía chợ đen.
Nó bay vào một gian thanh lâu.
Tú bà trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy mặt mày hớn hở đi lên đón: "A, nhìn xem đêm nay tới là ai2 Bốn vị công tử tuấn tiếu, các cô nương, khách nhân tới!"
Các cô nương mặc lụa mỏng một đám lay động sinh tư mà đi tới bốn người, nào biết còn chưa đụng tới một góc áo của bốn người, bốn người đã từ cửa sau đi ra ngoài.
"Mất hứng!"
Mọi người mắt trợn trắng, tan rã.
Vệ Đình nhìn Ngũ Hổ tiếp tục bay về phía trước, khóe miệng co rút: "Nhiều cửa hàng như vậy, thế nào ngươi cũng phải đi từ thanh lâu sao?”
Ngũ Hổ: Nam nhân, nó hiểu!
Ngũ Hổ bay vào một gian đình viện kín đáo.
Đêm nay chính là tới giết người, không cần che che giấu giấu, mấy người không nói hai lời chạy vào, nhưng mà trong viện trống rỗng, một bóng người cũng không có.
Quỷ Phố cầm chén trà lạnh nửa trên bàn đá lên: "Trà lạnh, ông ta đã sớm đi rồi."
Vệ Lục Lang nhíu mày lại: "Không tốt! Là kế điệu hổ ly sơn!"