Chương 1423: Thái Hậu Hiểu Chân Tướng 1
Chương 1423: Thái Hậu Hiểu Chân Tướng 1Chương 1423: Thái Hậu Hiểu Chân Tướng 1
Vốn nghe được nàng không thể đi với mình, hoàng nữ Tây Tấn còn có chút thất vọng, trước mắt nàng cho dược, vậy xem như hoàng nữ Tây Tấn đi chuyến này không tệ.
Hoàng nữ Tây Tấn cho nàng một phần lộ dẫn và lệnh bài phủ Hoàng Nữ: "Ta ở Tây Tấn chờ ngươi, a, chuyện làm kế mẫu của ngươi, ngươi cũng suy nghĩ chứ?"
Tô Tiểu Tiểu: “A..."
Mặt Bạch Hi Hòa trâm xuống, một mảnh lá cây bị ngắt.
Hẻm Lê Hoa.
Lăng Vân ngồi quỳ ở trong phòng lau cầm bày biện ở trên bàn nhỏ, là Ngũ Huyền Cầm của ba đứa nhỏ, hắn mới vừa làm.
Ba tiểu nghiệt đồ đi gây họa cho người khác, Trương cầm sư cũng về quê, trong viện đầy yên tính.
"Quả thật là ngươi."
Cửa, xuất hiện một giọng nói quen thuộc.
Tay cầm khăn của Lăng Vân cứng lại, không nhìn lại đối phương, lại cúi đầu tiếp tục lau.
Mạc Tà cất bước vào.
"“Giày.' Lăng Vân nói.
Mạc Tà nâng chân lên cương cứng ở giữa không trung, hắn ta cạn lời mà thu hồi chân lại, cởi giày ra vào trong phòng.
Hắn ta đang muốn ngồi ở một đệm hương bồ nhỏ đối diện Lăng Vân, Lăng Vân lại mở miệng lân nữa: "Đó là của đồ nhi ta."
Mạc Tà ngồi sang đệm hương bồ nhỏ thứ hai.
"Cái kia cũng vậy.'
"Cái thứ ba cũng thế."
Mông Mạc Tà lấy một tư thế quỷ dị cứng đờ, hắn ta nhíu mày, ném đệm hương bồ sang bên cạnh, trực tiếp ngôi ở trên sàn nhà gỗ.
"Như vậy có thể đi?"
Lăng Vân không nói chuyện, tiếp tục lau cầm.
Ánh mắt Mạc Tà dừng ở trên cầm của ba đứa nhỏ, chợt cảm thấy đáng lại thú vị, nhưng vẫn nhịn không được nói thầm: "Nói cái gì sẽ không làm câm nữa, một khi làm là làm ba cái! Tay ngươi bị thương?"
Ngón trỏ tay trái Lăng Vân có một vết rách bị đao xẹt qua, vừa thấy chính là làm cầm bị thương. Mạc Tà trêu chọc nói: "Người ta là huyết tế đao, ngươi đây là huyết te câm."
"Ngươi tới làm cái gì?" Lăng Vân cũng không muốn đàm luận chút vết thương nhỏ này.
Mạc Tà nói: "Đương nhiên là tới gặp ngươi. Ngươi nhìn thấy ta một chút cũng không ngoài ý muốn, có phải đoán được ta sẽ đến hay không?”
Lăng Vân không trả lời hắn ta nói, mà là hỏi: "Ngươi Nhị Hồ đưa cho Tiểu Hổ, không đau sao?”
"Kia cũng thể mạnh hơn người nào đó đưa Cửu Phượng ra đi!" Mạc Tà ý vị nói: "Nói thật, lúc trước muội muội ta tìm ngươi muốn nhiều lần như vậy ngươi đều không cho, ta còn tưởng rằng cả đời ngươi sẽ không tặng cho người."
Lăng Vân thay đổi một mảnh vải.
Mạc Tà nói: "Ta phải vê Tây Tấn, ngươi muốn trở về với ta hay không?"
"Không cần."
Lăng Vân không chút nghĩ ngợi mà từ chối.
Trước khi đi Mạc Tà để lại một lá thư:
"Cung chủ cho ngươi, không muốn xem thì vất đi."
Lăng Vân lang lặng ngồi ở trong phòng, dập tắt đèn dầu, bốn phía lâm vào một mảnh tối tăm, chỉ có mấy tia ánh trăng sáng chiếu xuống.
Hắn ta đứng lên đi ra ngoài.
Trong phòng trống rỗng, chỉ còn lại có lá thư hơi nhăn lại lẻ loi nằm ở góc bàn kia. ...
Ban đêm, Cảnh Tuyên Đế tới Vĩnh Thọ Cung một chuyến, Thái Hậu lại căn bản không gặp ông ta.
Ông ta đứng ở ngoài cửa phòng Thái Hậu: "Mẫu hậu đến tột cùng muốn trẫm làm như thế nào?"
Giọng nói của Thái Hậu từ trong phòng truyền đến: "Chiêu cáo thiên hạ, để mọi người biết đại ca ngươi còn sống trở lại."
"Tuyệt đối không có khả năng này!"
Để ông ta một nghịch tặc khôi phục thân phận? Thiên phương dạ đàm!
Ông ta xoay người rời đi, vừa vặn chạm mặt với Nam Dương Vương dưới hành lang.
Vẻ mặt Nam Dương Vương lạnh nhạt nhìn ông ta, không sợ hãi.
Cảnh Tuyên Đế siết chặt nắm tay, khi thoáng gặp nhau, nói ở bên tai ông ta: "Trẫm sẽ không để ngươi như nguyện! Trẫm có thể giết ngươi một lần, cũng có thể giết ngươi lần thứ hai!"