Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1431 - Chuong 1436: Uy Luc Cua Hi Nguyet 2

Chuong 1436: Uy Luc Cua Hi Nguyet 2 Chuong 1436: Uy Luc Cua Hi Nguyet 2Chuong 1436: Uy Luc Cua Hi Nguyet 2

Người bán rong mang theo Vệ Hi Nguyệt vào phòng, xa phu ở cửa thông khí.

"Bảo ngươi bắt..." Nam Dương Vương ngước mắt, nói đến một nửa, ông ta dừng lại, khẽ nhíu mày.

Người bán rong nói: "Nàng là hài tử nhị phòng Vệ gia."

Đương nhiên Nam Dương Vương biết cô bé là ai, trước trận chiến Toái Bắc Quan, ông ta từng ngầm đi Vệ gia, ngay cả Tiêu Mẫn cũng không thấy ông ta, mà xuất kỳ bất ý đụng phải tiểu nha đầu này.

Nhưng, lúc ấy tiểu nha đầu còn nhỏ, bộ dáng hai ba tuổi?

Han là không nhớ rõ chuyện mấy năm trước.

Huống chỉ chính mình dịch dung, cho dù tiểu nha đầu nhớ rõ cũng không có khả năng nhận ra.

"Chủ nhân yên tâm, nó không ồn." Người bán rong chỉ đầu mình, tỏ vẻ nữ oa oa này chính là tên ngốc.

Nam Dương Vương bị ba tiểu gia hỏa làm ồn hiện ra bóng ma tâm lý, hiện giờ vừa thấy hài tử đầu lại đau, xua xua tay để người bán rong dẫn người đi.

Người bán rong cung kính lui ra ngoài.

Xa phu lắc mình đi vào, chắp tay hành lễ: "Chủ nhân."

Nam Dương Vương nhàn nhạt hỏi: "Sao lại bắt tiểu nha đầu?"

Đều do đồng đội heo... Xa phu muốn phủi sạch, nhưng chủ nhân ghét nhất dun đẩy lẫn nhau, gã ta cúi đầu nói: "Thuộc hạ không làm tốt chuyện, cin chủ nhân trách phạt."

Trước mắt dùng người chính trực, Nam Dương Vương không phạt gã ta: "Không có lần sau."

Xa phu thở phào một hơi: "Cảm ơn chủ nhân! Chủ nhân, thuộc hạ có việc bẩm báo."

"Nói."

"Thuộc hạ và Lưu Thuyền bị theo dõi, tuy là dùng thủ thuật che mắt tạm thời bỏ qua người, nhưng thuộc hạ lo lắng có thể không lâu hắn ta sẽ tìm tới."

Lưu Thuyền là người bán rong kia.

"Tân Thương Lan?"

"Không phải ông ta, là một... Tử sĩ-"

Thương thế của ông ta đã khỏi hẳn, chỉ cần tới không phải là Tân Thương Lan, vậy không có gì đáng sợ. ....

Xa phu từ trong phòng ra, thấy người bán rong một mình đứng ở hành lang gặm đùi gà, trừng mắt nhìn gã một cái: "Hài tử đâu?" Người bán rong nhìn vào trong viện: 'Kia.'

Trạm dịch có không ít thương nhân các nơi lui tới, trong đó có lão đầu bán dê, lúc này đang ngồi xổm trong viện kéo lông dê, Vệ Hi Nguyệt ngồi xổm bên cạnh ông ấy xem.

Xa phu nhíu mày: "Trông kỹ người, để ý chạy trốn!"

Người bán rong nói: "Sẽ không! Nó bị ngốc ngươi quên rồi sao?"

Tên ngốc - Vệ Hi Nguyệt nhìn lão đầu kéo lông dê khoảng nửa canh giờ, ngay từ đầu hai người còn thay phiên nhìn chằm chằm cô bé, về sau đi nhà xí trở về phát hiện cô bé còn ở đây, hoàn toàn mặc kệ cô bé.

"Ăn cơm."

Người bán rong mang Vệ Hi Nguyệt về phòng.

Vệ Hi Nguyệt không chịu tự mình ăn cơm, cô bé đi phòng Nam Dương Vương.

Nam Dương Vương nhíu mày nhìn cô bé một cái, nhiều người, nháo khóc cũng không tốt, Nam Dương Vương gọi người thêm một bộ chén đũa.

Khẩu vị của Nam Dương Vương thanh đạm, đồ ăn dịch quán vừa cay lại mặn, ông ta ăn mấy chiếc đũa đã miệng đắng lưỡi khô.

Nước trà trong ấm trà đổ ra tới còn phiếm váng dầu, ông ta thấy ghê tởm, lại đặt chén trà xuống.

Vệ Hi Nguyệt đưa túi nước của mình cho ông ta.

Túi nước này là mới, một ngụm cô bé cũng chưa từng uống.

Nam Dương Vương vô cùng cay, rút nút bình ngửa đầu rót hai ngụm to, rót xong mới kinh ngạc phát hiện không thích hợp.

Ông ta ngơ ngẩn mà nhìn về phía Vệ Hi Nguyệt: "Ngươi cho ta uống cái gì?"

Vệ Hi Nguyệt nói: 'Rượu sữa, gia gia đưa."

Cô bé ngồi xổm ở chỗ đó nhìn người ta kéo lông dê nửa ngày, lão nhân gia cảm thấy cô bé đáng yêu, rót cho cô bé một bình rượu sữa, bảo cô bé mang về cho người lớn trong nhà uống.

Trên người Nam Dương Vương có cổ, không thể uống rượu, sẽ tương trùng.
Bình Luận (0)
Comment