Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1432 - Chương 1437: Uy Lực Của Hi Nguyệt 3

Chương 1437: Uy Lực Của Hi Nguyệt 3 Chương 1437: Uy Lực Của Hi Nguyệt 3Chương 1437: Uy Lực Của Hi Nguyệt 3

Ông ta tức điên, lạnh lùng nói: 'Người đâu! Dẫn nó đi ra ngoài!"

Người bán rong sốt ruột hoảng hốt tiến vào, kéo Vệ Hi Nguyệt đi ra ngoài.

Nam Dương Vương đứng dậy đi tìm kiếm giải rượu trong túi y phục.

Vệ Hi Nguyệt cơm còn chưa ăn xong, cô bé không muốn đi ra ngoài.

Người bán rong dùng lực kéo cô bé, cô bé cũng tức giận, nhắm mắt lại, há mồm: "A —" kêu lên một tiếng lớn!

Đừng nhìn vóc người cô bé nho nhỏ, tiếng kêu lại vô cùng lảnh lót, giống như ma âm xỏ lỗ tai.

Nam Dương Vương vừa muốn nuốt viên thuốc giải rượu vào, đã bị ma âm đáng sợ này cả kinh chấn động cơ thể.

Ực!

Viên thuốc tắc ở trong cổ họng ông ta.

Ông ta bị nghẹn đến thở hổn hển, rất nhanh khuôn mặt trướng thành màu xanh đen.

Một bàn tay ông ta đè lại cổ mình, một tay khác đấm ngực, thống khổ lảo đảo té ngã trên mặt đất.

Người bán rong đột nhiên biến sắc: "Chủ nhân! Chủ nhân!"

Lúc này gã không rảnh lo con tin, vội vàng đi tìm đại phu.

Vệ Hi Nguyệt nghiêng đầu nhìn ông ta.

Có một lần một gã sai vặt trong phủ nghẹn đồ ăn, bệnh trạng giống Nam Dương Vương, Vệ Hi Nguyệt từng thấy thất thẩm thẩm cứu giúp người kia.

Chỉ là sức lực cô bé không lớn bằng Thất thẩm thẩm, cô bé không động ông ta được.

Vệ Hi Nguyệt suy nghĩ, đi trong viện tìm một cây gậy gỗ, nhắm ngay xương sườn Nam Dương Vương đánh xuống một gậy!

Nam Dương Vương bị đánh đến mật đều sắp trào ra.

Vệ Hi Nguyệt thấy ông ta vẫn không nhổ ra, lại cho ông ta một cây gậy.

Cô bé nhỏ con, lại là lân đầu tiên đánh gậy, không đủ chính xác, cây gậy này đánh vào trên bụng nhỏ Nam Dương Vương.

Lông tơ Nam Dương Vương đều dựng thẳng lên!

Đừng đánh... Lại đánh nát trứng!

May mà cây gậy thứ ba không tiếp tục đi xuống.

Một gậy lại một gậy Vệ Hi Nguyệt lại đánh mười mấy gậy cuối cùng đánh chuẩn, một hơi xông thẳng lên, phun viên thuốc tắc ở trong cổ họng ra ngoài.

Nhưng Vệ Hi Nguyệt cũng không biết một cây gậy này có thể đánh ra, cô bé đã bắt đầu chuẩn bị đánh tiếp theo.

Một gậy này cô bé nàng dùng tới toàn bộ sức lực, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, xoay tròn một cái nhảy lên, phóng đại chiêu:

"AI"

Nam Dương Vương đột nhiên ngồi dậy: "Ta nhổ ra —"

Âm!

Lời còn chưa dứt, một cây gậy kia trực tiếp đánh ở trên mặt ông ta, khiến ông ta hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

Người bán rong dẫn theo đại phu dịch quán chạy tới, Vệ Hi Nguyệt sớm đã ném cây gậy xuống đáy giường, che dấu công và danh.

Đại phu ngồi xuống, bắt mạch cho ông ta, sờ soạng cổ: "Ông ta không có việc gì."

Người bán rong nhìn nửa bên mặt Nam Dương Vương sưng thành đầu heo, khóe miệng co rút: “Cái này gọi là... Không có việc gì?”

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, sao gã ta mới đi ra ngoài gọi đại phu, chủ nhân đã thành đức hạnh này?

Gã ta nhìn về phía tiểu nha đầu bên cạnh.

Vệ Hi Nguyệt an tĩnh đứng ở nơi đó, vẻ mặt vô tội ngây ngốc.

Ánh mắt người bán rong lạnh băng đi về phía cô bé, đang muốn ép hỏi cô bé, vẻ mặt xa phu vội vàng trở lại.

"Không tốt! Có quan binh đuổi tới!"

Người bán rong nói: "Tới thì tới rồi, sợ cái gì?"

Vẻ mặt xa phu ngưng trọng nói: "La Thiết ky Tần gia! Còn có một nữ quyến Vệ gia!"

Sắc mặt người bán rong biến đổi: "Cái gì?"

Thiết ky Tần gia không quan trọng, bọn họ có thân phận chính quy có thể lừa gạt, nhưng nữ quyến Vệ gia là biết nha đầu này —

"Chủ nhân đâu?" Xa phu thấy Nam Dương Vương trên mặt đất, sợ tới mức cả kinh: "Đây là làm sao vậy?”

Người bán rong không kiên nhẫn: "Ta cũng không biết, ta trở về đã như vậy... Thật là gặp quỷ... Chạy nhanh đi!"
Bình Luận (0)
Comment