Chương 1438: Uy Lực Của Hi Nguyệt 4
Chương 1438: Uy Lực Của Hi Nguyệt 4Chương 1438: Uy Lực Của Hi Nguyệt 4
Gã bế Vệ Hi Nguyệt lên, xa phu cõng Nam Dương Vương, hai người từ cửa sau trạm dịch trốn đi, không dám cưỡi ngựa, cũng không dám đi đường chính, chỉ phải trốn vào một cánh rừng trước.
Nhưng mà đối phương vẫn đuổi theo.
"Ngũ thẩm thẩm” Vệ Hi Nguyệt gọi.
Đôi mắt Tưởng thị sáng ngời: "Hi Nguyệt!"
Nàng ấy lạnh mặt xuống, cưỡi ở trên tuấn mã, lạnh lùng rút trường kiếm ra chỉ về phía hai người: "Có phải nam nhân hay không? Có thì thả hài tử ra, đánh riêng với ta!"
Xa phu buông Nam Dương Vương xuống: "Ta đi đối phó nàng, trong chốc lát nếu tình huống không đúng, ngươi giết đứa nhỏ này, mang theo chủ nhân đi."
"Được!" Người bán rong nói.
Xa phu công kích về phía Tưởng thị, thân thủ của gã ta không ở dưới tu nô, võ công Tưởng thị không cao bằng gã ta, nhưng Tưởng thị sớm có phòng bị, vảy thuốc mê ra.
Đây là thuốc mê Tô Tiểu Tiểu đặc chế, có thể làm ngất một con trâu.
Nàng ấy đã ăn giải dược, nàng ấy không sợ, xa phu thì thảm, nội lực trong cơ thể kịch liệt xói mòn, bị Tưởng thị đá một chân lên ngực.
Mắt thấy kiếm của Tưởng thị sắp đâm trúng ngực gã ta, Nam Dương Vương thức tỉnh.
Ánh mắt lạnh băng của ông ta đảo qua, sát khí tràn ngập khắp thiên địa, trong lòng Tưởng thị lộp bộp một chút.
Nam Dương Vương bay lên, một chưởng đánh về phía đầu Tưởng thị.
Tưởng thị bị nội lực của Nam Dương Vương áp chế đến không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị đánh tới đầu não nứt toạc.
Nàng ấy dùng sức hét to: "Hi Nguyệt! Đừng nhìn!"
Vệ Hi Nguyệt nhắm mắt lại: “A —"
"Nương ta!" Người bán rong che lỗ tai lại, cong người xuống, chỉ cảm thấy màng tai đều bị nát.
Bupl
Nam Dương Vương cũng khom người xuống!
Tưởng thị ngẩn ra.
Nam Dương Vương cắn răng, kiềm chế khí huyết cuồn cuộn, ổn định gân mạch nghịch chuyển, đầu ngón tay bắn lên một hòn đá nhỏ, điểm á huyệt Vệ Hi Nguyệt!
Cùng lúc đó, ông ta đá một chân lên cổ tay Tưởng thị, trường kiếm của Tưởng thị bay ra. Ông ta lộn mình cá chép một cái đứng lên, vững vàng tiếp được trường kiếm, không có bất kì tạm dừng gì, nước chảy mây trôi mà đâm về phía Tưởng thị.
Bỗng nhiên, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, chắn ở trước người Tưởng thị, lấy vỏ kiếm chặn trường kiếm của ông ta.
Tưởng thị nhìn bóng dáng trước mắt, nhận ra thân phận của hắn ta, trong lòng nàng ấy đầy kích động: “Đại cal"
Đại ca tới, nàng ấy và Hi Nguyệt được cứu rồi!
Tay trái Quỷ Phố cầm lấy vỏ kiếm chống lại kiếm Nam Dương Vương, tay phải cam chuôi kiếm, rút ra một kiếm cắt vào cổ họng của Nam Dương Vương.
Nam Dương Vương lui về phía sau mấy bước tránh đi.
Quỷ Phố dậm chân, bay lên không trung công kích về phía Nam Dương Vương, cùng lúc đó, hắn ta cũng ném vỏ kiếm trong tay ra ngoài.
Nhìn như tùy ý ném, kỳ thật tốc độ cực nhanh, như mũi tên rời cung, hung hăng bắn về phía người bán rong bắt lấy Vệ Hi Nguyệt.
Gã cũng không nhìn chính mình một cái, đương nhiên người bán rong không cảm thấy hắn ta sẽ làm khó dễ mình, chờ phản ứng lại đã chậm, vỏ kiếm đâm vào giữa mày gã, xuyên qua đầu gã.
Tưởng thị thấy một màn này, cơ thể run lên.
Giờ khắc này, rốt cuộc nàng ấy tin tưởng đại ca là tử sĩ.
Quỷ Phố và Nam Dương Vương qua mấy chiêu, thi triển khinh công đến trước khi Vệ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn hình ảnh tàn nhẫn kia, ôm cô bé vào trong ngực.
"Đừng nhìn." Hắn ta nói.
Vệ Hi Nguyệt nghe lời mà nâng tay nhỏ lên, che kín hai mắt của mình.
"Bị điểm huyệt?" Quỷ Phố nhíu mày lại, giải huyệt đạo cho cô bé.
Vệ Hi Nguyệt kêu lên: "Đại bá."
Lúc này Tưởng thị cũng hoàn toàn giải quyết xa phu trúng thuốc mê kia.