Chương 1447: Tam Tiểu Hổ Tới 1
Chương 1447: Tam Tiểu Hổ Tới 1Chương 1447: Tam Tiểu Hổ Tới 1
"Không cần." Vệ Lục Lang từ chối.
Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói: "Ta là đại phu, cho ta xem."
"Có cái gì đẹp?”
"Cởi xuống!" Tô đại phu hung dữ nói: "Bằng không ta bảo Đại Hổ tới cởi!"
Vệ Lục Lang lúng túng cởi mặt nạ trên mặt.
Quả nhiên.
Trên mặt còn vết sẹo.
Tô Tiểu Tiểu thở dài: "Lục ca, cho dù ta là thần y, nếu huynh không phối hợp, ta cũng không có biện pháp chữa khỏi cho huynh."
Vệ Lục Lang thấp giọng nói: "Mặt của ta... Trị không hết."
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Huynh không thử xem sao biết? Hay là huynh không muốn chữa khỏi mặt cho chính mình? Như vậy, huynh cho ta một cơ hội, cũng cho chính huynh một cơ hội, một lọ dược, chỉ một lọ này, huynh bôi xong nếu không có tác dụng, về sau ta không bao giờ ép huynh nữa.'
Vệ Lục Lang hơi gật đầu.
Hai ngày kế tiếp, Tô Tiểu Tiểu đóng gói không ít dược liệu đến khám bệnh tại nhà có thể sẽ dùng đến, mặt khác cũng mang theo dược phẩm khẩn cấp trên đường.
Đảo mắt tới ngày ba này.
Hai người cáo biệt trong nhà, ngôi trên xe ngựa đi Tây Tấn.
Lần này đi Tây Tấn, ra cửa thành tây, hai mươi dặm phía nam có một bến đò, bọn họ lên thuyền ở đàng kia.
Tô Tiểu Tiểu xem bản đồ trước tiên, Tây Đô cách kinh thành Đại Chu đại khái cân hơn một tháng đi xe, đây vẫn là ở dưới tình huống bọn họ có được lương thực ngựa xe tối ưu, đổi thành bá tánh bình thường, đi càng lâu hơn.
"Khó trách nhiều người thăm viếng như vậy mà hơn nửa năm, thật đúng là không phải khoa trương..."
Tô Tiểu Tiểu buông mành, không nói.
Vệ Đình liếc nàng một cái, nàng nhắm mắt dưỡng thần, nhưng rõ ràng là không ngủ.
Vệ Đình hỏi: "Suy nghĩ cái gì?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Hài tử"
Ánh mắt Vệ Đình dừng ở trên bụng nhỏ mềm mại của nàng, mặt không đổi sắc nói: "Ta lại nỗ lực chút.” Tô Tiểu Tiểu mở đôi mắt ra, vẻ mặt khó có thể tin mà nhìn hắn: "Ta nói chính là hài tử trong nhà, Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu HổI! Chàng nghĩ đi đâu vậy?”
Vệ Đình: "... Vậy còn không phải nàng không nói rõ ràng?"
Hôm nay Tô Tiểu Tiểu không có tâm tình đấu võ mồm với hắn, ôm gối đầu ở trong ngực, dựa lên vách tường xe, lười biếng nói: 'Chưa từng tách ra với bọn họ lâu như vậy."
Khóe miệng Vệ Đình co rút, đây còn chưa ra khỏi thành đâu, nàng đã nhớ thương hài tử rồi.
"Cũng không bao lâu, trên đường ba tháng, chữa bệnh hai ba tháng, cũng nửa năm đi!"
Vệ Đình khoa trương nói.
Kỳ thật không lâu như vậy, vừa đi chỉ ba tháng là đủ rồi, nhưng hắn chính là thích nhìn bộ dáng xù lông của nàng.
Quả thật Tô Tiểu Tiểu xù lông: "Trên đường phải lâu như vậy?”
Vệ Đình nhướng mày: "Lại không phải chưa từng ra ngoài, lúc trước ở nông thôn cũng không phải luôn là đi phủ thành làm buôn bán sao?”
Tô Tiểu Tiểu bĩu môi nói: "Cũng chỉ mới mấy ngày?"
Vệ Đình lại nói: "Tới kinh thành cũng đủ xa đi? Một tháng kia —"
Vệ Đình mới nói đến một nửa, dừng lại.
Tô Tiểu Tiểu cười: "Một tháng tới kinh thành, ta là không dẫn theo chàng."
Nhắc tới cái này Vệ Đình đã tức giận, nha đầu này xem hắn là cái gì? Ở nông thôn chiếm các loại tiện nghi của hắn, lên kinh thành lại không dẫn theo hắn, chỉ dẫn ba tiểu tể tử đi.
Chưa từng thấy nữ nhân bạc tình quả nghĩa như thết
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, đầu ngón tay thon dài của Vệ Đình gõ mặt bàn: "Nàng biết rõ ràng một sự thật, hiện giờ đi đến khám bệnh tại nhà với nàng là ta, ba bọn họ ở lại trong nhà."
Cuối cùng hòa nhau một ván.
Mấy tiểu tể tử cũng dám bá chiếm tiểu khổng tước béo của hắn, nằm mơ đi!
Phụ thân các ngươi vẫn là phụ thân các ngươi.
hẠ—"