Chương 1448: Tam Tiểu Hổ Tới 2
Chương 1448: Tam Tiểu Hổ Tới 2Chương 1448: Tam Tiểu Hổ Tới 2
Khi ra cổng khỏi thành, sau xe ngựa truyên đến một tiếng kinh ngạc của Hạnh Nhi.
Hạnh Nhi là nha hoàn bồi phòng của Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu không quen dẫn theo nha hoàn, là Vệ lão thái quân lo lắng cho tôn tử của mình, kiên trì để Tô Tiểu Tiểu mang theo người hầu hạ bên người.
Vệ Đình để Phù Tô dừng xe ngựa lại, ngựa xe sau cũng ngừng lại theo.
Vệ Đình cùng Tô Tiểu Tiểu xuống xe ngựa, đi đến trước xe ngựa của Hạnh Nhi.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Hạnh Nhi đẩy mành ra, ban ngày ban mặt như thấy quỷ, vèo nhảy xuống dưới, chỉ vào thùng xe sắc mặt trắng bệch nói: "Bàn bàn bàn bàn bàn... Trên bàn không có điểm tâm?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngươi nói cho rõ ràng."
Hạnh Nhi sợ hãi nói: "Chỉ... Ta... Ta cầm một hộp điểm tâm ra, tính đưa cho tiểu thư và cô gia, chỉ là ta vừa xoay đầu, điểm tâm thiếu mấy cái, ta không để ý... Cho rằng mình lâm, lại từ hộp đồ ăn câm mấy cái ra. Chờ ta nhìn lại... Lại mất đi mấy cái... Sau đó... Cái đĩa kia như bất mãn... Để bao nhiêu thiếu bấy nhiêu..."
Hạnh Nhi còn nhỏ, làm nha hoàn là một tay tốt, nhưng gặp phải việc quỷ dị này, sợ tới mức hơi hoang mang lo sợ.
Vệ Đình đẩy màn xe ra, nhìn xe ngựa không có một bóng người.
Trong xe ngựa bày biện rất đơn giản, một cái ghế trải giường to rộng, một bàn nhỏ đặt dưới cửa sổ xe, đều cố định ở trên vách xe, trải vải lụa.
Ngoài ra, còn đặt mấy hộp đồ ăn, tay nải và một cái rương.
"Ra đây." Hắn trầm giọng nói.
Bên trong xe ngựa an tĩnh như gà.
Xa phu A Phúc đi vào, mở cái rương trên mặt đất ra.
Trong rương chỉ có xiêm y, không có cái khác.
Hạnh Nhi sợ tới mức tránh ở phía sau Tô Tiểu Tiểu, lại nhịn không được dò ra một đôi mắt nhìn vào trong.
A Phúc lại xốc vải lụa ghế xe lên, dưới ghế xe trống rỗng, chỉ là cái gì cũng không có.
Cuối cùng, hắn lại xốc khăn trải bàn lên, vẫn giống nhau, không thu hoạch được gì.
A Phúc gãi đầu: "Chẳng lẽ thật là ban ngày ban mặt nháo quỷ?"
"A —" Hạnh Nhi sợ tới mức nắm lấy tay áo của tiểu thư nhà mình.
Vệ Đình lạnh lùng nhìn chằm chằm xe ngựa: "Ta đếm ba tiếng, không ra, ta sẽ từ bỏ chiếc xe ngựa này, đổi một chiếc xe ngựa. Một, hai..."
Chữ ba chưa nói xong, dưới ghế xe, lăn ra ba tiểu cục bột nếp tròn xoe.
Mặt Vệ Đình đen xì.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Hạnh Nhi lúng ta lúng túng nói: 'Đại, Đại Hổ tiểu công tử, Nhị Hổ tiểu công tử, Tiểu Hổ tiểu công tử, sao là các ngươi?"
A Phúc nói: "Không đúng, ta vừa mới kiểm tra phía dưới ghế xe."
Vệ Đình hừ lạnh nói: "Bọn họ lại kéo một mảnh vải, tránh ở sau vải."
Ba tiểu cục bột nếp nhìn phụ thân hung dữ, vẻ mặt vô tội và sợ hãi, chậm rãi dịch ra bên ngoài từng bước một.
"Ôm”
Bọn họ nói với A Phúc.
A Phúc ôm ba tiểu công tử xuống.
Ba người pi pi pi mà chạy về phía Tô Tiểu Tiểu.
Tiểu tể tử, da ngứa sao, lại dám trốn lên xe ngựa... Vệ Đình nắm tay: "Phù Tô, đưa người trở về cho tal"
Tô Tiểu Tiểu thở dài, nâng tay lên, thủ thế ngừng: "Không cần, ta tới đưa đi, ta đưa, trong lòng bọn họ có thể dễ chịu một chút."
Nàng sờ đầu ba tiểu gia hỏa: "Lên xe ngựa."
Ba người rột rột đi vào xe ngựa, không dặt ghế xe, bọn họ chân ngắn nhỏ bò không nổi.
"Hạnh Nhi, bế bọn họ lên."
"Vâng, tiểu thư."
Hạnh Nhi bế ba người lên xe ngựa, nàng cũng đi lên, cài dây an toàn cho ba người.
Tô Tiểu Tiểu ngồi ngoài xe, nắm dây cương, đánh một roi: "Giá!"
Xe ngựa tuyệt trân mà dil
Phù Tô vội nói: "Thiếu nãi nãi, ngươi đi nhầm, kia không phải phương hướng hồi phủ!"
"Giát”
Xe ngựa càng di càng nhanh, hô hô hô mà ra khỏi thành.