Chuong 1452: Tho Hao Manh Tay 1
Chuong 1452: Tho Hao Manh Tay 1Chuong 1452: Tho Hao Manh Tay 1
"Vệ Tích Triều." Vệ Đình nói.
Người biết tên này của hắn không nhiều lắm, không dễ khiến người chú ý.
"Các ngươi đi phủ hoàng nữ làm gì, ta liền không hỏi."
Thẩm Hâm nhìn giống nhà giàu mới nổi tài đại khí thô, kỳ thật trong thô có tinh tế, thức thời lại hiểu tiến lùi: "Quen biết một lần, ta nhắc nhở các ngươi một câu, gần đây Tây Đô không yên ổn, các ngươi đừng nhấc lên quan hệ với phủ hoàng nữ."
"Nhị gia, cho ngựa ăn xong rồi."
Gã sai vặt lại đây nói.
"Cần đưa các ngươi đoạn đường không?" Thẩm Hâm hỏi Vệ Đình và Tô Tiểu Tiểu.
Vệ Đình khách khí nói: "Cảm ơn ý tốt của Thẩm huynh, không cần."
Thẩm Hâm cũng không miễn cưỡng, cười nói: "Vậy ta đi trước một bước, nếu các ngươi rảnh rỗi có thể qua Thiên Hương Các tìm ta."
Vệ Đình chắp tay: "Thẩm huynh đi thong thả."
Sau khi Thẩm Hâm ra lều trà, Tô Tiểu Tiểu híp mắt nhìn về phía Vệ Đình: "Được đấy."
Chứng xã giao trâu bò của Đại Hổ là di truyền từ chàng đi, ngày thường nhìn người sống chớ đến, khi lôi kéo người gần như như cá gặp nước.
'Sang bên sang bên sang bên!"
Là tiếng sốt ruột hoảng hốt của Thẩm Hâm.
Hắn ta lại lui về lêu trà, cũng để gã sai vặt đánh xe ngựa trở về.
Vệ Đình hỏi: "Xảy ra chuyện gì, Thẩm huynh?”
"Cái kia." Thẩm Hâm thật cẩn thận chỉ chỉ ra bên ngoài.
Theo ngón tay hắn ta, Vệ Đình và Tô Tiểu Tiểu thấy một chiếc xe ngựa xa hoa hai con ngựa kéo, có tám gã hắc giáp hộ vệ đi theo.
Mấy gian trà lêu còn lại cũng có người nhận ra bọn họ, rối rít để xa phu nhà mình né tránh.
Vốn lầu trà cãi cọ ồn ào, lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Mãi cho đến đoàn xe đi xa, Thẩm Hâm mới như được hít thở, hắn ta vỗ ngực, như trút được gánh nặng nói:
"Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết, cũng may phản ứng nhanh, nếu mạo phạm vị nào, ngày sau cũng đừng muốn lăn lộn ở tây đô!"
"Hắn là ai?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Thẩm Hâm cảm khái nói: "Gia Cát tiên sinh, mưu sĩ phủ đại hoàng tử. Lai lịch của hắn rất thân bí, không ai biết quá khứ của hắn, chỉ biết là ba năm trước đây hắn tới Tây Đô, nghe nói phủ đại hoàng tử ba nghìn thực khách, cộng lại cũng không bằng một mình hắn. Những hắc giáp hộ vệ đó các ngươi thấy đi? Mỗi người kiêu dũng thiện chiến, lấy một chắn mười... Chính là thủ hạ binh của hắn! Hắn lấy danh nghĩa đại hoàng tử huấn luyện ra một đội Hắc Giáp Quân, các ngươi là không biết Hắc Giáp Quân có bao nhiêu lợi hại!"
Nói đến chỗ kích động, hắn ta suýt nữa khoa tay múa chân.
Gã sai vặt nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhị gia, cần phải đi, lại không đi không đuổi kịp."
Thẩm Hâm chưa đã thèm mà thu hồi máy hát, dặn dò nói: "Ngày sau nếu các ngươi gặp được hắn, ngàn vạn nhớ rõ đi đường vòng!"
Vệ Đình nhìn chiếc xe ngựa kia một cái.
Xe ngựa đã đi đến cửa thành, không xếp hàng, hộ vệ thủ thành cung kính mà đón đoàn người đi vào.
Thẩm Hâm lại cáo từ lần nữa, lúc này là thật sự đi rồi.
Vệ Đình nói: 'Chúng ta cũng đi thôi, Phù Tô bọn họ xếp hàng đến không sai biệt lắm."
"Được.' Tô Tiểu Tiểu gọi tiểu nhị lều trà tới: "Tính tiền."
Tiểu nhị cười nói: "Vị gia vừa rồi kia đã trả tiền rồi! Còn mua thêm hai lồng bánh bao và hai cân thịt kho, để mấy ngài lát nữa mang đi cho xa phu ăn."
Tô Tiểu Tiểu mới vừa rồi thấy, Thẩm Hâm cho lều trà một kim nguyên bảo, thật thổ hào.
Đoàn người dẫn theo Phù Tô và A Phúc về tới trên xe ngựa.
Hai người mới vừa ăn xong, không sai biệt lắm bắt đầu kiểm tra lộ dẫn.
Xét thấy Thẩm Hâm nhắc nhở, Vệ Đình không đưa ra lệnh bài phủ hoàng nữ.