Chuong 148: Huong Khue 1
Chuong 148: Huong Khue 1Chuong 148: Huong Khue 1
Vệ Đình xem như phát hiện, một khi nhắc đến làm việc, nhạc phụ tiện nghi này không đáng tin cậy.
Ba đứa nhỏ bắt đầu dụi mắt.
"Hài tử mệt nhọc." Tô lão phụ thân nói với Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu buông muỗng, nhìn về phía ba người nói: "Có phải buồn ngủ hay không?"
Ba người lắc đầu.
Đại Hổ nói: "Không muốn ngủ."
Nhị Hổ ngáp: 'Muốn chơi."
Còn chơi? Lúc này đã nửa đêm rồi!
Tô Tiểu Tiểu lại nhìn về phía Tiểu Hổ: "Con thì sao?"
Tiểu Hổ không nói chuyện, chỉ là héo rũ mà vươn cánh tay nhỏ về phía Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu ôm tiểu gia hỏa lên.
Tiểu Hổ ngủ ở trong lòng nàng.
Ngay sau đó Đại Hổ Nhị Hổ cũng không chịu đựng nổi, đi đường lung lay, Tô lão phụ thân và Tô Nhị Cẩu một người một đứa, ôm tiểu đậu đinh mơ màng sắp ngủ về phòng.
"Muốn chơi." Nhị Hổ nói.
Ngủ rồi.
Đại Hổ tương đối ngoan cường, vẫn luôn kiên quyết đến nhà chính.
Cậu bé chỉ cho Tô Nhị Cẩu phòng của Tô Tiểu Tiểu, tỏ vẻ mình muốn ngủ nơi đó, sau đó mới nghiêng đầu ngủ.
Nhà bếp, Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình tiếp tục tiến hành nghiệp lớn bơ lạc của nàng.
Làm được một nửa, Tô Tiểu Tiểu đột phát ý tưởng, lấy hạt mè xào tốt trong tủ chén ra, thêm vào trong cối giã của Vệ Đình.
Vệ Đình nhíu mày.
Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Hạt mè dùng đá mài ra càng thơm hơn, chỉ là sức lực của ngươi lớn, đảo ra hẳn là cũng không kém! Cái này gọi là... Bao lạc hạt mè!"
Vệ Đình liếc nàng một cái, căn bản không muốn nói chuyện.
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "A, đúng rồi, có thể làm một chén dầu mè riêng!"
Vệ Đình để chày đá sang một bên: "Ngươi đủ chưal"
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Chưa, đủi" Thật vất vả phát hiện hắn có tay nghề này, đương nhiên phải vật tan kỳ dụng.
Không thổi không hắc, Vệ Đình không hổ là người tập võ, với lực đạo khống chế là lô hỏa thuần thanh, muốn nghiền bao nhiêu mảnh có bấy nhiêu, giã ra dâu mè lại thật sự không kém đá mài.
Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt, Tô Tiểu Tiểu vừa xào đậu phộng, vừa hát ca khúc.
Vệ Đình nhìn bộ dáng thích thú của nàng, thật sự không rõ loại chuyện này có cái gì để hưởng thụ.
Tố chất thân thể của Vệ Đình quá cường đại, có vết thương cũng có thể làm nhiều hơn Tô Tiểu Tiểu.
Cuối cùng, vẫn là Tô Tiểu Tiểu chính mình không chịu được, quyết định còn lại để ngày mai lại làm.
Ngày mai là ngày đi trấn trên tái khám cho Hạng công tử, trước khi đi vào giấc ngủ, Tô Tiểu Tiểu cất dược phẩm cần vào túi cấp cứu, thuận tiện kiểm tra lệnh bài ẩn hình tường kép một chút.
Tường kép này rất bí mật, người không biết túi cấp cứu là không tìm được ra.
Nhà chính, Vệ Đình bao phủ trong bóng đêm, ở khe cửa nhìn thấy tất cả.
Khó trách hắn tìm không ra, thì ra là bị nàng giấu ở tay nải kỳ quái kia.
Tô Tiểu Tiểu đặt túi cấp cứu ở đầu giường, nhắm mắt lại ngủ.
Vệ Đình vẫn luôn chờ đến phòng trong truyên đến hô hấp đều đều của nàng, mới tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đi đến trước giường
Tô Tiểu Tiểu trở mình, một cánh tay béo đáp ở trên túi cấp cứu.
Vệ Đình nhíu chặt mày, dò tay thon dài như ngọc ra, vừa kéo chăn ra, vừa thật cẩn thận mà nâng cánh tay béo mum múp thịt của nàng lên.
Tô Tiểu Tiểu mới vừa tắm xong, cơ thể vừa mềm lại nóng hổi, chợt đụng tới đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn, trực tiếp giật mình một cái tỉnh giấc!
Cơ thể cao lớn gần trong gang tấc, trong bóng đêm hô hấp ấm áp bị vô hạn phóng đại, càng không nhắc đến xúc cảm lạnh lẽo trên cánh tay nàng truyền đến.
Có người!
Đáy lòng nàng vang lên chuông cảnh báo!