Chuong 149: Huong Khue 2
Chuong 149: Huong Khue 2Chuong 149: Huong Khue 2
Vệ Đình là hiểu võ công, nhưng Tô Tiểu Tiểu đột nhiên thức tỉnh, bị bắt tại trận khiến hắn chột dạ, hắn theo bản năng ngẩn ra.
Nhưng cũng chỉ là một lát mà thôi.
Dù sao bóng đêm tối như vậy, nàng hẳn là không thấy rõ, quay đầu lại hỏi chỉ nói nàng lại nằm mơ.
Nào biết hắn vừa mới động. Tô Tiểu Tiểu thấp giọng mở miệng: “Vệ Đình”
Cơ thể của Vệ Đình cứng đờ.
"Thật sự là ngươi?" Tô Tiểu Tiểu mở miệng lần nữa, lúc này, là ngữ khí khẳng định.
Vệ Đình kinh ngạc.
Duỗi tay không thấy năm ngón tay, hắn lại không hé răng, sao nha đầu này nhận ra hắn?
Vệ Đình bắt đầu lặp lại trò cũ lần thứ hai đêm nay: "Ngươi nằm mơ..."
Tô Tiểu Tiểu không cần nghĩ ngợi hung dữ nói: "Ngươi mới nằm mơ! Ta thật sự tỉnh táo!"
Đêm nay Tô Tiểu Tiểu xác thực tỉnh táo, ngày mai phải tái khám, đã từng có vết xe đổ ngủ quên, đêm nay nàng không để chính mình ngủ quá sâu.
Mặt khác, tay Vệ Đình quá lạnh, rất tỉnh thân có được không?
"Từ từ.' Tô Tiểu Tiểu ngăn cánh tay Vệ Đình lại, cái này khiến cho Vệ Đình vốn muốn đứng dậy, lại bao phủ xuống nàng một lần nữa.
Vì không đụng tới nàng, hắn có gắng dùng khuỷu tay chống đỡ cơ thể mình.
Tô Tiểu Tiểu cũng không phải là mỹ nhân gầy như Tô Cẩm Nương, nàng là tiểu béo sóng gió mãnh liệt.
Vệ Đình nhắm mắt, nâng cơ thể lên trên, lại vẫn không thể tránh né mà đụng tới một mảnh mềm mại.
Tô Tiểu Tiểu cũng không biết lúc này hắn đang trải qua cái gì, nàng nhớ tới một chuyện, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
"Lần trước ta không nằm mơ có phải hay không?"
"Ngươi năm mơ”" Vệ Đình lời lẽ chính nghĩa nói.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngươi cũng chưa hỏi ta là một lần nào? Mơ cái gì?"
Vệ Đình: ”...
Hôm nay trước khi rời giường có phải nên xem hoàng lịch hay không?
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu vô cùng đau đớn: "Thật sự! Không nghĩ tới ngươi là loại người này!"
"Ta là loại người nào? Ngươi đừng hiểu lầm!" Vệ Đình khó lòng giãi bày. Tô Tiểu Tiểu ha hả nói: "Ta hiểu lâm? Ngươi đều bị ta bắt tại chỗ! Còn dám giảo biện!"
"Không phải ngươi nghĩ như vậy!" Vệ Đình đau đầu.
Đôi mắt nhỏ của Tô Tiểu Tiểu lạnh căm căm: "Đó là loại nào? Ngươi bị bắt hai lân! Còn có! Ta thấy ngươi ép tới rất chặt!"
Vậy còn không phải bởi vì ngươi —
Vệ Đình nhìn xuống, nhanh chóng dời ánh mắt đi, nuốt lời nói trong miệng xuống.
Mặt hắn đỏ lên nói: "Ngươi buông ta ra để ta dậy!"
Tô Tiểu Tiểu nắm chặt lấy cổ tay hắn: "Đừng cho là ta không biết, ta thả ngươi là không nhận! Ngươi không nói rõ ràng không được đi!"
Chuyện tới hiện giờ, vì chứng thực mình trong sạch, Vệ Đình cũng chỉ có thể thẳng thắn thành khẩn bẩm báo.
"Ta tìm lệnh bài! Ai bảo ngươi cam đồ vật của ta không trả lại cho ta? Ta chỉ có thể tự mình tới lấy"
Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói: "Không hỏi tự rước coi là trộm!"
Vệ Đình căn răng: "Đó là là đồ vật của tai"
A... Hình như cũng đúng.
Tô Tiểu Tiểu chớp chớp mắt: "Ngươi... Ăn của ta! Uống của ta! Ở của ta! Lệnh bài của ngươi để cho tal
Vệ Đình lạnh nhạt nói: "Ta không đồng ý để cho ngươi."
Tô Tiểu Tiểu hung hãn khí phách nói: "Vẫn... Vẫn giống nhau! Ngươi và lệnh bài, cái nào để cho ta, tự mình chọn!"
Vệ Đình: "Ta."
Tô Tiểu Tiểu: "... ?"
Không phải, sao đề tài tiến hành đến một bước này?
Không giống với dự đoán của nàng!
Vệ Đình không nên liều chết không nhận, hoặc là bị bắt thừa nhận đưa lệnh bài cho nàng sao?
Nói vậy, đêm nay hắn chính là tới trộm đồ vật của nàng!
Không đúng, ước nguyện ban đầu cũng không phải muốn hắn thừa nhận trộm hay không, tranh cãi ầm ï... Sao âm ï lệch như vậy?
Không phát huy tốt!
Đáng tiếc, Vệ Đình không cho nàng cơ hội lật bàn ngược gió.
"Ta đền cho ngươi, lệnh bài có thể trả lại cho ta đi."