Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1497 - Chương 1502: Thảo Dược 3

Chương 1502: Thảo Dược 3 Chương 1502: Thảo Dược 3Chương 1502: Thảo Dược 3

Tiểu Hổ được như ý nguyện ăn viên trân châu gạo nếp.

Đáng tiếc vừa mới hái quả nho, người khác hái cho cậu bé ăn, bụng nhỏ đều điền no rồi, chỉ ăn một heo viên rốt cuộc không nhét được nữa.

Đại Hổ Nhị Hổ từng người cầm lấy một cây sườn dê nướng, gặm đến miệng nhỏ đầy dầu.

Gia Cát Thanh ăn chay.

Đêm nay Thẩm nhị gia rất kích động, hắn ta gặp được Gia Cát tiên sinh... Sống.

Không chỉ có như thế, hắn ta còn ngồi cùng bàn ăn cơm với đối phương, hắn ta trở về lại cần đi phân mộ tổ tiên nhìn xem, có phải bốc khói nhẹ hay không.

Đâu hắn ta nóng lên, đôi tay nâng chén rượu đứng lên: "Ta ta ta... Ta kính tiên sinh một ly!"

Mi Cơ nghiêm túc nói: "Tiên sinh nhà ta không uống rượu!"

Thẩm nhị gia: "A..."

Gia Cát Thanh cười: "Ta lấy trà thay rượu, được không?”

Thẩm nhị gia thụ sủng nhược kinh, đầu gật nhanh sắp rớt: 'Được được được!"

Một vạn cái được!

Một ly xuống bụng, hắn ta cao hơn đầu.

Tửu lượng của Vệ Đình không tồi, uống hai ly với hắn ta.

Rượu quá ba tuần, rốt cuộc dược thương Ngụy quốc khoan thai tới muộn.

"Xin lỗi xin lỗi, ta mới vừa trở lại Tây Đô, nghe dược đồng ta nói các ngươi muốn mua dược thảo của ta."

Thẩm nhị gia nói: "Đúng vậy, Liễu đại ca, ngươi còn cây dược thảo kia không?"

Liễu gia thở dài: "Các ngươi tới tìm ta sớm một ngày, ta đều có thể bán cho các ngươi, không, là tặng cho các ngươi! Nhưng hôm nay ta ra Tây Đô... Đã bán cho người khác!"

"Sao... Bán cho người khác?" Thẩm nhị gia phát ngốc.

Hắn ta cảm thấy chuyện này làm mình không tốt, hắn ta rất xấu hổ.

Dược thương Ngụy quốc nói: "Ta tới Tây Đô hơn một tháng, cây dược thảo kia vẫn luôn không bán được, ta cho rằng không bán được rồi, muốn xử lý rẻ ở trước khi nó chết héo... Ai cũng không nghĩ tới... Hoặc là không ai muốn, một khi muốn đều muốn tất cả."

Hắn ta cũng rất khó xử.

Thẩm nhị gia là nhi tử phó minh chủ, ai không muốn bám vào cây đại thụ này?

Huống chi...

Hắn ta nhìn nam tử ngồi ở trên xe lăn như tiên như ngọc cách đó không xa, không biết sao, cảm giác đối phương là đại nhân vật.

"Vệ huynh đệ, Vệ phu nhân..." Thẩm nhị gia vô cùng xấu hổ, mới vừa rồi còn khoác lác với người nói tìm được dược thảo, đảo mắt dược thảo đã bị người mua đi rồi, hắn ta hận không thể tìm cái khe đất chui vào.

Hắn ta là không biết cây dược thảo này là mua cho Gia Cát Thanh, nếu đã biết, sợ là phải nhảy xuống từ tâng cao nhất.

"Ngươi bán cho ai?" Mi Cơ đi tới hỏi.

Thương nhân ngụy quốc chưa bao giờ gặp nữ tử câu hồn nhiếp phách như thế, ánh mắt hắn ta không tự giác đảo qua bộ ngực ngạo nhân của Mi Cơ, nhịn xuống xúc động phun máu mũi, ngượng ngùng nói: Ban cho một dược sư."

Mi Cơ hỏi: "Bán ở đâu?"

Thương nhân Ngụy quốc không dám nhìn nàng ta nữa, e sợ chính mình thất thố trước mặt mọi người: "Một cái chợ ngoài thành đồng.

Mi Cơ lại nói: Ngươi nhớ rõ bộ dáng người nọ sao?"

Thương nhân Ngụy quốc liên tục gật đầu: "Nhớ rõ nhớ rõ!"

Vệ Đình để Phù Tô đi lấy giấy bút tới, chờ thương nhân Ngụy quốc miêu tả xong, bức họa của hắn cũng hoàn thành.

"Ngươi nhìn xem." Vệ Đình đưa bức họa cho hắn ta.

"Đúng! Chính là như vậy!" Thương nhân Ngụy quốc kinh hãi, như thế nào sẽ có người vẽ bức họa đến giống như vậy? Thật Thần!

"Được rồi, ta đã biết." Mi Cơ cầm bức họa lại, cuốn xong sau đó thu vào áo tay rộng của mình: "Mười hai canh giờ, ta nhất định lấy dược thảo về!"

Sát thủ liếc nàng ta một cái: "Tiền đề là, đối phương vô dụng."

Mi Cơ trừng hắn ta: "Ngươi bớt miệng qua đen!"
Bình Luận (0)
Comment