Chương 1503: Thủ Đoạn Nhị Ca 1
Chương 1503: Thủ Đoạn Nhị Ca 1Chương 1503: Thủ Đoạn Nhị Ca 1
Nàng ta nhìn về phía Gia Cát Thanh,"Tiên sinh, ta đi tìm dược thảo, chờ tin tức tốt của tai"
Gia Cát Thanh nhẹ nhàng cười: "Được."
Nàng ta điểm mũi chân, phi thân xuống.
Một tiểu nhạc đệm này vẫn chưa ảnh hưởng đến hứng thú của Gia Cát Thanh, hắn ta gọi thương nhân Ngụy quốc ngôi vào vị trí.
Thương nhân Ngụy quốc hơi xấu hổ.
Thẩm nhị gia uống đến mặt đỏ bừng nói: "Tiên sinh bảo ngươi ngồi xuống, ngươi cứ ngồi!"
"Cái, tiên sinh cái gì?" Thương nhân Ngụy hỏi.
Thẩm nhị gia siết chặt một cánh tay hắn ta: "Gia Cát tiên sinh."
Thương nhân Ngụy quốc ngây ngốc!
Vệ Đình hết đường xoay xở, vài lần muốn rời tiệc đi tìm dược thảo.
Gia Cát Thanh vân đạm phong khinh, thỉnh thoảng đàm tiếu hai câu.
Tô Tiểu Tiểu nhịn không được cảm khái, đây thật sự là một nam nhân tố chất tâm lý cường đại đến đáng sợ.
Mặt Vệ Đình nghiêm túc: "Nàng nhìn chằm chằm nhị ca ta làm gì?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nhị ca đẹp."
Vệ Đình đen mặt: Tức phụ nhi nàng thay đổi.
Thẩm nhị gia và thương nhân Ngụy quốc thành công uống nằm sấp xuống, Gia Cát Thanh gọi chưởng quầy tới, để hắn ta an bài từng gian sương phòng cho hai người.
Sau đó đoàn người nhích người trở về khách điếm.
"Nhị ca, cùng nhau đi, dù sao ở trên một đường." Vệ Đình ôm Đại Hổ ngủ say nói.
Nhị Hổ, Tiểu Hổ phân biệt ở trong lòng Tô Tiểu Tiểu và Phù Tô.
Gia Cát Thanh không nói chuyện.
Vệ Đình hơi híp mắt, ý thức được cái gì đó, bị đả kích nói: "Nhị ca huynh sẽ không chuyển nhà chứ? Huynh có ý tứ gì? Huynh cố ý trốn ta! Nếu không phải mấy Đại Hổ bọn họ đi theo huynh... Đêm nay lại trùng hợp gặp phải huynh... Có phải ta không tìm ra huynh hay không? Sao huynh có thể như vậy?"
Vệ Tiểu Thất bị tổn thương.
Hắn nhét Đại Hổ vào trong lòng hắn ta.
Huynh trốn, huynh cứ trốn!
A Nguyên xấu hổ mà nhìn về phía Gia Cát Thanh: "Tiên sinh." Gia Cát Thanh nhìn tiểu gia hỏa ngủ say trong lòng, thở dài: "Về khách diem Trục Nguyệt."
A Nguyên giật giật khóe miệng, đây là muốn dọn về sao......
Hôm sau, Tây Tấn Đế triệu Gia Cát Thanh vào Ngự Thư Phòng hoàng cung.
"Trâm nghe nói ngươi có muội muội, là tôn nữ Tần Thương Lan."
Tây Tấn Đế đi thẳng vào vấn đề.
Nói chuyện với người thông minh, không cần vòng vo.
Gia Cát Thanh ngồi ở trên xe lăn, khí chất thâm tram mà nội liễm, khóe môi cong lên ý cười nhàn nhạt: 'A, là có một chuyện như vậy."
Tây Tấn Đế đi dạo vài bước ở trong phòng, nhíu mày nhìn hắn ta: "Ngươi không phải người Bắc Yến sao? Sao lại nhấc lên quan hệ với Tần gia Đại Chu? Trâm không nhớ rõ Tần Thương Lan có tôn tử lớn như ngươi."
Gia Cát Thanh nhẹ giọng nói: "Ta cũng không phải người Tần gia Đại Chu, nàng và ta cũng không có quan hệ huynh muội huyết thống, ta muốn nhận nàng làm nghĩa muội."
"Nghĩa muội?”
"Nàng và muội muội thất lạc nhiều năm của ta có vài phần giống nhau, ánh mắt đầu tiên ở ngoại thành Tây Đô nhìn thấy nàng, đã có ý tưởng nhận nàng làm nghĩa muội."
Tây Tấn Đế nghi ngờ nhìn hắn ta: "Trâm... Chưa từng nghe nói chuyện muội muội ngươi."
Gia Cát Thanh chua xót cười: "Chuyện thương tâm, Thanh không muốn nói với người khác. Muội muội là thân nhân duy nhất ở trên đời này của ta, chỉ tiếc mười năm trước chúng ta thất lạc, mấy năm nay ta tìm rất nhiều nơi, mãi cho đến ba năm trước đây mới có một tia manh mối."
Tây Tấn Đế dừng một chút: "Ba năm trước... Muội muội ngươi tới Tây Tấn?"
Gia Cát Thanh khẽ gật đầu.
Tây Tấn Đế nhíu mày nói: "Cho nên... Mục đích chân chính ngươi ở Tây Tấn là vì tìm muội muội của mình?"
Gia Cát Thanh không nói.
Bộ dáng này dừng ở trong mắt Tây Tấn Đế thành một loại cam chịu.