Chuong 1549: Hi Nguyet Goi Phu Than 2
Chuong 1549: Hi Nguyet Goi Phu Than 2Chuong 1549: Hi Nguyet Goi Phu Than 2
. Một cái chớp mắt này hắn ta chỉ hận chân mình không đứng dậy nổi, hắn ta cũng muốn chạy về phía cô bé, chạy vê phía tưởng niệm bốn năm này không thể nói ra ngoài miệng.
Vệ Hi Nguyệt nặng nề nhào vào trong lòng hắn ta.
Trên người cô bé dơ bẩn, tay nhỏ khuôn mặt nhỏ cũng bẩn, hắn ta lại không có để ý chút nào, hắn ta ôm chặt cơ thể tràn đầy vết bẩn của cô bé vào trong lòng, như là ôm bảo vật quan trọng trong sinh mệnh của mình.
Mi Cơ và sát thủ cũng theo tới, hai người nhìn một màn này từ xa, Mi Cơ hơi ngơ ngẩn.
Nàng ta chưa bao giờ gặp tiên sinh mãnh liệt như vậy.
Nàng ta là được tiên sinh nhặt về ở đống người chết, nàng ta đói đến ngay cả thi cốt người chết đều gặm không nổi, nàng ta nghĩ, nàng ta sắp chết rồi.
Sau đó nàng ta thấy một tay băng cơ ngọc cốt duỗi va phía mình.
Trong nháy mắt kia, nàng ta giống như gặp được thần minh.
Tiên sinh trở thành tín ngưỡng của nàng ta.
Lúc sau vô số ngày đêm, nàng ta đều đi theo bên cạnh tiên sinh, tiên sinh là thích cười, nhưng ý cười của hắn ta không đạt đến đáy mắt, lòng của hắn ta vĩnh viễn đều lạnh, thậm chí có thể là chết.
Tiên sinh cách bọn họ rất gần, nàng ta lại vĩnh viễn đều cảm giác tiên sinh cách rất xa.
Mãi cho đến giờ khắc này, tiên sinh ôm chặt tiểu nha đầu kia, làm như phải dùng hết toàn bộ sức lực.
Nàng ta bỗng nhiên cảm thấy — thần minh đi tới nhân gian.
Sát thủ không có mạch não phong phú như Mi Cơ, ở trong lòng hắn ta, tiên sinh là người không phải thần, nhưng cũng chính là vì như thế, bốn năm này tiên sinh thừa nhận khổ sở và cô độc người thường khó có thể tưởng tượng.
Hiện giờ tiên sinh đã trở lại, tìm toàn bộ trái tim và lúc trước của chính mình trở vê.
Hắn ta vui mừng thay tiên sinh.
Gia Cát Thanh... Xác thực mà nói là Vệ Thanh.
Vệ Thanh ôm Vệ Hi Nguyệt đến trên đùi, dùng áo choàng to rộng bao lấy cơ thể lạnh băng của cô bé, ngay cả đầu nhỏ cũng bọc hơn phân nửa, chỉ lộ ra một đôi mắt ngập nước.
Hắn ta cúi đầu ôn nhu mà nhìn cô bé: "Hi Nguyệt, biết ta là ai không?”
Vệ Hi Nguyệt gật đầu, dùng giọng nói chứa giọng mũi nói: "Phụ thân, Hi Nguyệt trồng ra phụ thân."
Vệ Thanh ngẩn ra. Lúc này, Bình Nhi trong phòng tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là nàng ấy đi xem Vệ Hi Nguyệt có đá chăn hay không, nào biết sờ lên trên giường, không có người!
Nàng ấy sợ tới mức chết khiếp, tiểu tiểu thư sẽ không lại đi tưới nước chứ! Trời lạnh đây là muốn quậy kiểu gì? Thật cho rằng có thể trồng ra phụ thân sao?
AI Phu nhân cũng thật là! Nhanh chân nói tướng cho tiểu tiểu thư đi, căn bản không có khả năng trồng ra! Đây không phải là lừa người sao?
Bình Nhi cầm áo choàng Vệ Hi Nguyệt sốt ruột hoảng hốt đi ra ngoài.
Nàng ấy là ba năm trước đây tới bên người Vệ phu nhân, nàng ấy chưa bao giờ gặp Vệ Thanh, bởi vậy khi nàng ấy đi vào trong viện, thấy một nam tử xa lạ, lập tức hét lên: “A —"
Tiếng thét chói tai kinh động Vệ phu nhân, cũng kinh động Bách Lý Thần trong viện Vệ lão thái quân cách vách.
Bách Lý Thân mở to hai mắt, đứng dậy cầm trường kiếm đầu giường, đeo lên nón cói màu trắng xông ra ngoài.
Bọn họ là thân phận này, ban đêm đều là để nguyên y phục mà ngủ, chính là để ngừa thích khách tới chính mình còn phải mặc y phục, vậy sẽ mất nhiêu mạng người.
Hắn ta theo tiếng đi sân Vệ phu nhân, thật xa đã cảm nhận được hai hơi thở võ giả xa lạ, một hơi thở trong đó đặc biệt cường đại.
Hắn ta không nói hai lời, rút kiếm xông về phía hai người.
Sát thủ đẩy Mi Cơ ra, rút đao đi lên.
Hai người kịch liệt giao thủ với nhau.
Kiếm của Bách Lý Thần hiếm khi có người có thể chống đỡ được, nhưng ba chiêu tiếp theo, đối phương lại lông tóc không tổn hao gì.
Hắn ta hơi nhíu mày, người này có địa vị gì? Võ công lợi hại như thế.