Chuong 1582: Phat Hien Trong Dai 1
Chuong 1582: Phat Hien Trong Dai 1Chuong 1582: Phat Hien Trong Dai 1
Nàng trở lại chuyện chính: "Mới vừa rồi người kia như là Tân Yên Nhiên? Chàng không nhận ra sao?"
Vệ Đình hỏi lại: "Vì sao ta phải nhận ra?”
Nam đức mãn phân... Ta lại không lời gì để nói.
Tô Tiểu Tiểu trực tiếp xuống xe ngựa.
Vệ Đình cũng đi xuống.
Hắn có một cái miệng thiếu đánh, nhưng hắn tuyệt đối có một đôi chân hiểu chuyện, hắn ôm lấy vòng eo mềm mại của Tô Tiểu Tiểu, đi nhanh một bước, thi triển khinh công đuổi theo.
Cho dù đấu võ mồm ở trên xe ngựa nửa ngày, lại đuổi theo cũng không cần tốn nhiều sức, Tô Tiểu Tiểu ngẫu nhiên sẽ cảm thấy hắn bị tam tẩu đánh, có thể là cam tâm tình nguyện, thực lực của hắn tuyệt không như hắn biểu hiện ra ngoài như vậy.
"Suy nghĩ vớ vẩn cái gì?" Vệ Đình nhẹ nhàng dừng ở trên một mái hiên, ánh mắt không nhìn nàng, nhưng lại như cảm nhận được nàng đánh giá.
"Không có gì.' Tô Tiểu Tiểu thu hồi ánh mắt, lại không nhịn được ngước mắt nhìn, góc độ này, vừa vặn đối diện với cằm tinh xảo của hắn, người nam nhân này, ngay cả hình dáng cằm đều hoàn mỹ đến không thể bắt bả.
Hắn giơ tay đè đầu của nàng xuống, xoay đầu nhỏ hoa si của nàng về phía sân: "Tới."
Phải làm việc, Tô Tiểu Tiểu tiến vào trạng thái nghiêm túc trong một giây, nhìn chằm chằm đại môn Tần Yên Nhiên gõ vang.
Vệ Đình hơi nghiêng đầu, nhìn nàng một cái, phát hiện nàng như một con chim ưng con hung tàn mà lại nghiêm túc, trừng đến lão nghiêm túc.
Hắn hơi buồn cười.
Tần Yên Nhiên mặc một áo choàng màu đen, che mình đến kín mít, nếu không phải Tô Tiểu Tiểu ngẫu nhiên thoáng nhìn sườn mặt của nàng ta, sợ là cũng không nhận ra được.
Cho nên có khi người là can một chút vận khí, mà nói trùng hợp cũng trùng hợp, Tô Tiểu Tiểu chính là một u hoàng.
Tần Yên Nhiên gõ đại khái ba tiếng, một gã sai vặt đến mở cửa cho Tần Yên Nhiên, chỉ mở một nửa, động tác Tân Yên Nhiên đi vào đều lén lút.
Sau đó nàng ta lại gõa vang cửa một gian sương phòng trong đó.
Mà kế tiếp rất có ý tứ, bởi vì mở cửa đón nàng ta vào chính là một nam nhân, hơn nữa là nam nhân là Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình đều quen biết— Từ Khánh.
Tô Tiểu Tiểu thấp giọng nói: "Gia hỏa này bị Quỷ Phố đánh một chưởng, lại không chết, mệnh cũng thật lớn." Vệ Đình ngưng mắt nói: "Bị thương căn cơ, võ công bi hao tổn, khôi phục không đến trạng thái đỉnh phong."
Đại ca thật trâu bò.
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Chu nhân Từ Khánh đã chết, hắn ta ở kinh thành làm gì? Muốn báo thù cho Nam Dương Vương... Tiêu Quân sao?”
"Không giống."
Một người muốn báo thù, không phải là dáng vẻ của Từ Khánh kia.
Vệ Đình chính là người phải báo thù cho nhóm tổ phụ và phụ huynh, hắn nhạy cảm với đồng loại.
Cửa đóng lại, nhìn không thấy, may mà trên cửa sổ giấy có bóng dáng.
Tần Yên Nhiên cởi xiêm y của hắn ta, cầm thứ gì đó bôi ở trên vai hắn ta.
Tô Tiểu Tiểu sờ cằm: "Từ Khánh chỉ là một hộ vệ, Tần Yên Nhiên tự mình cởi y phục bôi thuốc cho hắn ta, có phải quan hệ của hai người bọn họ quá thân cận hay không?”
Nàng ngửi được một tia hơi thở không giống bình thường.
"Chàng nói, cốt nhục trong bụng Tần Yên Nhiên thật sự là giống của Tiêu Độc Nghiệp sao? Nếu là Từ Khánh... Vậy có ý tứ."
Trong phòng tắt đèn, bóng dáng trên giấy cửa sổ cũng không có.
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày: "A -"
"Ai?"
Nháy mắt gã sai vặt trong viện cảnh giác.
Đây không phải gã sai vặt bình thường, là một cao thủ.
Vệ Đình vội vàng ấn Tô Tiểu Tiểu ở trên mái ngói, dùng cơ thể to rộng che khuất nàng kín mít.
"Suyt." Hắn giơ tay im tiếng.
Ánh mắt Tô Tiểu Tiểu chợt lớ, nhẹ nhàng xoay đầu, đã thấy một bóng đen trên nóc nhà đối diện bay lên.