Chuong 1596: Dinh Ca Sung Nich 2
Chuong 1596: Dinh Ca Sung Nich 2Chuong 1596: Dinh Ca Sung Nich 2
Viết xong còn trở lại hiện trường sau khi xong việc, một tac không rời mà nằm bên người nàng?
Tô Tiểu Tiểu quả thật cấp chỉnh sẽ không, không biết nên khen hắn văn thải nổi bật, hạ bút như có thần, hay là nên khen hắn tràn đầy tinh lực, thao tác kinh người.
Mà ở phía dưới những bức thư này còn có một hộp gỗ tinh xảo, mở ra là trống không.
A2
Ngay ở lúc nàng nghi hoặc vì sao Vệ Đình để lại cho nàng một hộp không, Tiểu Hổ bỗng nhiên chỉ vào búi tóc nàng nói: "Nương, đẹp."
Tô Tiểu Tiểu giơ tay, sờ đến một cài tóc đỏ, nàng rút xuống, đây không phải trang sức ban đầu của nàng, là một trầm cài tử kim giao châu hải đường mới tỉnh.
Nàng cũng coi như là người gặp qua việc đời, loại trâm cài này vừa thấy giá trị đã xa xỉ, trừ bỏ tử kim vốn là khó có được, trâm cài này thủ công cũng có thể nói là khéo léo tuyệt vời.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một đoạn ký ức không quá rõ ràng, trong mơ mơ màng màng, hắn như cài trâm lên đỉnh đầu của nàng, nhẹ giọng nói với nàng: "Sinh nhật vui vẻ."
Hôm qua là mùng một tháng chạp, sinh nhật 17 tuổi của nàng.
Nàng quên không còn một mảnh.
Khó trách tổ mẫu đột nhiên đưa nàng vùa Quan Âm Tống Tử, cũng là lễ vật sinh nhật đi, không mở miệng là muốn phối hợp hắn cho mình một bất ngờ.
Những hội đèn lồng đó, những pháo hoa đó... Sẽ không phải cũng là hắn tỉ mỉ chuẩn bị chứ?
Nàng vốn còn kỳ quái, hôm qua lại không phải ngày trọng đại gì, sao bên hồ náo nhiệt như thế? Nàng còn tưởng mình đúng dịp.
"Gia hỏa này, chuyện lãng mạn làm không ít, nói một câu lãng mạn lại không nói."...
Thói quen là thứ rất đáng sợ, nửa đêm Tô Tiểu Tiểu tỉnh lại, theo bản năng sờ về phía Vệ Đình bên, khi sờ đến một mảnh lạnh lẽo, nàng ngẩn ra, đột nhiên cảm giác trong phòng trống rỗng.
Sau hừng đông, Tô Tiểu Tiểu dẫn theo ba đứa nhỏ đi phủ Trấn Bắc Hầu một chuyến, thăm Tô lão phu nhân, Đào thị, với hai biểu ca bệnh nhân.
Hai người bọc chăn, ngồi đối diện ở trên giường Tô Kỳ, thi đấu thổi nước mũi phao phao.
May mà hai người chỉ là phong hàn bình thường, không cần uống thuốc, qua mấy ngày là có thể khỏi hẳn.
Từ phủ Trấn Bắc Hầu ra, Tô Tiểu Tiểu dẫn theo ba đứa nhỏ đi hẻm Lê Hoa, Chung Sơn không ở đây, ông ấy đi dâng hương cho một lão bằng hữu, lộ trình hơi xa, một thời gian mới trở vê. Ba đứa nhỏ lộc cộc chạy tới Lăng Vân bên kia.
"Sự phụ!"
"Sự phul
"Sư chăng!"
Lăng Vân đang ở lau cầm, đột nhiên nghe thấy ba ma âm đáng yêu, tay hắn ta run lên, không đợi đứng dậy chạy trốn, ba bóng dáng nhỏ giống như gió xoáy vọt vào, nhào vào trong lòng hắn ta, một người cho hắn ta một cái hôn, khiến khuôn mặt hắn ta đầy nước miếng.
Lăng Vân lay ba tiểu nghiệt đồ từ trên người xuống, ba đứa nhỏ xếp hàng ngồi xếp bằng, đáng yêu nhìn hắn ta.
Tô Tiểu Tiểu cũng lại đây chào hỏi.
"Mấy tháng không gặp, khí sắc của ngươi cũng không tệ lắm."
Lúc đi nàng để lại men tiêu hoá cho Lăng Vân, nhưng tính ngày tháng, thuốc sớm uống hết ở hai tháng trước, nàng vốn hơi lo lắng cho thân thể của Lăng Vân, trước mắt xem ra, hắn khôi phục đến không tồi, có lẽ về sau đều không cần dùng thuốc.
Ba đứa nhỏ bắt đầu chơi cầm.
Tất cả cam của Lăng Vân đều là trân phẩm, thiên kim khó cầu, người bên ngoài nhìn đều khó.
Lăng Vân bình tĩnh nghe Tiểu Hổ tạo ma âm, rót cho Tô Tiểu Tiểu một ly trà: "Mấy ngày tử sĩ kia không tới, hắn từ bỏ nhiệm vụ sao?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngươi nói đại ca ta, trước mắt hắn chuyện quan trọng hơn giết ngươi."
"Chuyện gì?"