Chương 1617: Vui Sướng Của Thổ Hào 2
Chương 1617: Vui Sướng Của Thổ Hào 2Chương 1617: Vui Sướng Của Thổ Hào 2
Tần Thương Lan cười nhạt: "Chưa nói tới chỉ đạo, ta nhàn rỗi nhàm chán, so hai chiêu với Mạch Nhi.
Lãnh Khuê ngoài cười nhưng trong không cười: "Vậy chỉ sợ ta muốn quấy ray nhị vị, không bằng vào doanh trướng đi? Lưu tướng quân ngươi cũng đến đây đi."
Lưu Nhân chap tay: "Vâng."
Đoàn người đi doanh trướng Lãnh Khuê.
Thì ra là thám tử truyền lại tình báo, ở ngoài trăm dặm hướng đông Uyển Thành lại bị nạn trộm cướp giặc cỏ quấy nhiễu, đây là lần thứ hai trong bốn tháng, Lãnh Khuê hy vọng Tô Mạch có thể dẫn binh đi Uyển Thành bình loạn.
Lãnh Khuê nói: "Ngươi nhanh chóng dẫn binh đến Uyển Thành, cần phải quét sạch loạn đảng bên trong Uyển Thành!"
Tô Mạch hỏi: "Đại tướng quân tính cho ta bao nhiêu nhân mã?"
Lãnh Khuê nói: ˆ5000.ˆ
Lưu Nhân sửng sốt: 'Mới 5000 sao có thể đủ?"
Lãnh Khuê nghiêm mặt nói: "Hien giờ thế cục biên quan khẩn trương, ta chỉ có thể phân ra nhiều binh lực như vậy."
"5000 đủ rồi." Tô Mạch nói.
Lãnh Khuê vừa lòng cười: "Vậy nói định như vậy rồi, trong chốc lát xuất phát."
Tần Thương Lan bỗng nhiên mở miệng: "Đại tướng quân, bố phòng biên quan, ngươi có an bài gì?"
Lãnh Khuê nhìn về phía ông ấy: "Lão hộ quốc công là đang lấy thân phận gì hỏi ta?"
Tần Thương Lan cười: "Thuận miệng hỏi một chút, không tiện trả lời thì thôi."
"Cũng không có gì không tiện, ta tính đóng quân ở Ung Thành và Liêu Thành."
"Gia Huyện thì sao?" Tần Thương Lan hỏi.
Lãnh Khuê nói: "Gia Huyện chỉ là một trấn nhỏ nhân khẩu can cỗi nghèo khổ, binh lực có hạn, cố gắng bảo vệ thành trì lớn một chút, không phải sao? Huống chỉ vị trí địa lý Gia Huyện đặc thù, một khi tăng binh, không thể nghi ngờ là khiêu khích với Bắc Yến, chúng ta phải phòng ngừa Bắc Yến tác loạn, không phải chủ động dẫn chiến."
Ông ta dứt lời, đứng dậy đi ra ngoài.
Tần Thương Lan nhàn nhạt nói: 'Lãnh Khuê, trận này chú định là phải đánh."
Lãnh Khuê dừng bước chân, không nói cái gì, vén rèm lên đi ra ngoài.
Tô Mạch nhìn về phía Tần Thương Lan: "Cô tổ phụ." Tần Thương Lan gật đầu: "Ông ta là đại tướng quân, ngươi dựa theo lời ông ta nói mà làm trước, thuận tiện cũng tra hư thật ở Uyển Thành."
Tô Mạch trầm ngâm một lát, nói: "Co tổ phụ, thứ cho ta nói thẳng, trận này, bệ hạ không muốn đánh."
Lãnh gia là tâm phúc của Cảnh Tuyên Đế, nếu không, sao Cảnh Tuyên Đế có thể đưa thịt mỡ lớn nhất cho Lãnh gia? Thái độ của Lãnh Khuê, trên trình độ cực lớn chính là thái độ của Cảnh Tuyên Đế.
Tần Thương Lan hu lạnh nói: "Ta biết ông ta không muốn đánh, ta vốn cũng không trông cậy vào ông ta, viện binh Tần gia đang ở trên đường. Lần trước Vệ Đình thắng Bắc Yến, vốn thừa thắng xông lên, là vị bệ hạ này của chúng ta sợ hao tài tốn của, cứng rắn triệu Vệ Đình trở về, còn giải tán binh quyên Vệ gia. Ta không hy vọng Tần gia và Tô gia trở thành Vệ gia thứ hai, một trận, đánh cũng phải đánh, không đánh cũng phải đánh!"
Đây cũng không phải nói, nhất định phải để các tướng sĩ đi chịu chết, mà là cho dù một mặt nhường nhịn cũng không đổi được cái gọi là hoà bình, Bắc Yến triều cống một năm có lệ hơn một năm, là năm đó Bắc Yến bị Vệ Đình đánh đến không đủ thảm sao? Không, là Bắc Yến bắt chẹt thái độ của Cảnh Tuyên Đế, biết mặt ngoài tuy ông ta thắng, trong lòng lại là sợ.
Tần Thương Lan không phải Cảnh Tuyên Đế, ông thà chết ở trên chiến trường, cũng tuyệt đối không cho địch nhân một hơi thở...
Tô Tiểu Tiểu và Phù Tô, Cảnh Dịch chạy một ngày một đêm, rốt cuộc ở sáng sớm đến Sung Huyện.
Sung Huyện bởi vì đồn trú thương đội các quốc gia, khi giao chiến ngay cả Bắc Yến đều như cố ý tránh đi nơi đây, bởi vậy ở lúc thấy bộ dạng biên quan hoan tàn khắp nơi, đi vào Sung Huyện, Tô Tiểu Tiểu hơi khó có thể tin.
“Sung Huyện... Thật náo nhiệt."