Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1611 - Chương 1618: Cảnh Bảo Bảo Phát Uy 1

Chương 1618: Cảnh Bảo Bảo Phát Uy 1 Chương 1618: Cảnh Bảo Bảo Phát Uy 1Chương 1618: Cảnh Bảo Bảo Phát Uy 1

"Nhiều thương đội chứ sao." Phù Tô ngừng xe ngựa ở trước một tiệm gạo: "Thiếu phu nhân, tới tiệm thứ nhất rồi."

Hắn ta đi lấy ghế, Cảnh Dịch đã vươn tay đỡ Tô Tiểu Tiểu xuống.

Phù Tô: Ngươi có thể không cần đoạt việc làm với ám vệ chúng ta hay không? Ngươi làm như vậy ta vô sẽ không thể tăng tiền công!

Tô Tiểu Tiểu hỏi giá lương thực, ước chừng là thế cục biên quan khẩn trương, giá lương thực hơi cao, gạo tăng một cân ba đồng tiền, bột mì tăng bốn đồng tiên, gà vịt thịt dê không cần phải nói.

Từ buổi sáng bọn họ mua đến buổi tối, tất cả cửa hàng Huyện Thành gần như đều mua một lần, lương thực vận chuyển đến Tây Tấn đều bị nàng ra giá cao mua sạch.

Vận chuyển về Bắc Yến càng không cần phải nói, dù là một hạt gạo cũng không để cho Bắc Yến!

Mua sạch lương thảo thương đội Bắc Yến, rốt cuộc Tô Tiểu Tiểu thể nghiệm vui sướng của thổ hào.

Phù Tô quay đầu lại nhìn ngựa xe gần như chiếm nửa con phố: "Những lương thảo đó hẳn là cũng đủ căng đến qua mùa đông này. Kế tiếp là chuyển chúng nó đi biên quan như thế nào, nhiêu lương thảo như vậy, nửa đường rất đáng chú ý."

Xác thật quá khiến người nhân ý, Sung Huyện không có chiến sự, còn tính thái bình, nhưng tới vài toà thành trì gân Toái Bắc Quan dân chúng lầm than, giặc cỏ làm hại, khó bảo toàn không gặp đánh cướp.

Bọn họ chỉ có ba người, thấy nhiều xe lương thảo như vậy không dễ dàng, hơn nữa cũng trì hoãn lộ trình.

Nơi này cách Gia Huyện trăm dặm, đến chỗ quân doanh Tần Thương Lan ở tri trấn phải đến một trăm năm mươi dặm, mang lương thảo càng nhiều, tốc độ tiến lên càng thong thả.

Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ, nhìn vê phía hai người, mặt không đổi sắc nói: "Các ngươi đi dò hỏi tiêu cục địa phương một chút, hỏi bọn họ có có thể áp tải nhiêu xe lương thực như vậy không, ta chờ các ngươi ở chỗ này."

"Ta và Cảnh Dịch một ở lại một đi." Phù Tô nói.

Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Không cần, một mình ta có thể, bên cạnh chính là nha môn Sung Huyện, rất an toàn, không cần lo lắng cho ta."

Phù Tô: Ta là lo lắng lương thảo.

"Vậy cái gì, ta cảm thấy vẫn là — A —"

Nói đến một nửa Phù Tô bị Cảnh Dịch mạnh mẽ kéo đi. Hai người thăm viếng ba cửa hàng tiêu cục, vừa nghe phải áp tải trăm xe lương thảo, tất cả tỏ vẻ không có thực lực này.

Khi hai người trở lại hẻm nhỏ yên lặng sau nha môn, Tô Tiểu Tiểu đang thở hổn hển dựa ở một chiếc xe la, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển.

Nhìn thấy hai người lại đây, nàng thẳng sống lưng, một bộ dáng ta không mệt, gì ta cũng không làm.

"Thiếu phu nhân, ngươi làm gì vậy? Vừa mới luyện võ sao?" Phù Tô hỏi.

Tô Tiểu Tiểu ho nhẹ một tiếng: "A, hơi lạnh, hoạt động."

Cảnh Dịch đi qua, đưa cho nàng một khăn sạch sẽ mềm mại: "Lau mồ hôi, nghỉ một lát."

Vẫn là Cảnh bảo bảo ngoan.

“Ta không mậệt...'

Duangl

Chân nàng mềm nhũn, cả người xui lơ xuống.

Phòng thuốc không cản người, lân trước cho vàng vào trong, nó vừa lòng, nàng nằm ở trên vàng, tất cả đều đi vào.

Lúc này thế nào cũng phải bắt nàng ném từng túi một vào trong—

Hu hu ——

Cảnh Dịch tay mắt lanh lẹ mà đỡ nàng.

Sắc mặt Phù Tô biến đổi: "Thiếu phu nhân ngươi không sao chứ?"

Tô Tiểu Tiểu cười còn khó coi hơn khóc: "Không, không có việc gì."

"Lần sau ngươi gọi ta." Cảnh Dịch nhỏ giọng nói.

Tô Tiểu Tiểu xoay tròn đôi mắt, xong rồi, dọc theo đường đi này bại lộ quá nhanh, bí mật nhỏ sắp không dấu được ở trước mặt Cảnh Dịch.

Phù Tô đột nhiên kinh ngạc kêu ra tiếng: 'A? Thiếu phu nhân, lương thực đâu? Sao chỉ còn lại có năm xe?"
Bình Luận (0)
Comment