Chuong 1619: Canh Bao Bao Phat Uy 2
Chuong 1619: Canh Bao Bao Phat Uy 2Chuong 1619: Canh Bao Bao Phat Uy 2
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu không thay đổi: "Ta tìm người huyện nha, cho bọn họ một số bạc, chở đi."
Nhà kho phòng thuốc bị nhét đầy, thật sự không để được.
Xem ra ngày sau mình phải cố gắng nhiều hơn, giải khóa nhiều không gian phòng thuốc mới được.
"Chúng ta cũng nhanh đi thôi." Tô Tiểu Tiểu thúc giục.
Phù Tô nói thâm: "A, sao chỉ thừa mấy xe này..."
Còn lại mấy xe lương thảo, Tô Tiểu Tiểu thuê mấy xa phu, ra roi thúc ngựa một đường di về phía Đông.
Nhưng mà khi bọn họ đi ngang qua một hẻm núi, Ngũ Hổ trong lòng Cảnh Dịch đột nhiên kêu lên.
Ngay sau đó, hai bên núi rừng lao ra vô số tráng hán cầm đại đao và trường kiếm, bao vây đoàn người Tô Tiểu Tiểu.
Một tráng hán trung niên má trái có vết đao sẹo hung thần ác sát đi lên trước: "Đồ vật và ngựa để lại, tha cho các ngươi không chết!"
Cảnh Dịch và Phù Tô đồng thời cầm chuôi kiếm bên hông.
Đao Seo Nam lạnh lùng nói: "Đừng lộn xộn, nếu không bắn thủng các ngươi."
Trên sườn núi hai bên, vô số cung tiễn thủ vào chỗ, kéo trường cung ra động tác nhất trí nhắm ngay vào bọn họ.
Tô Tiểu Tiểu đẩy màn xe ra, nhàn nhạt mà nhìn vê phía Đao Sẹo Nam: "Các ngươi ai là lão đại?"
Đao Seo Nam khí phách nói: "Chính là lão tử!"
"Lão đại! Là nữ nhân!"
"Lớn lên rất xinh đẹp!"
"Đi đi đi! Câm miệng cho lão tử!" Đao Seo Nam quát chói tai một tiếng, người trên sườn núi im lặng, ông ta tiếp tục nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu: "Cô nương, ta vô tình đả thương người, chỉ cần các ngươi để đồ vật và ngựa lại, ta bảo đảm tha cho các ngươi an toàn rời núi."
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Nếu ta không để lại thì sao?"
Đao Sẹo Nam nói: "Vậy chỉ có thể mạnh mẽ đoạt, đến lúc đó đao kiếm không có mắt tổn thương cô nương, mong rằng cô nương đừng trách!"
Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng cười: "Kẻ hèn năm xe lương thực, các ngươi nhiều người như vậy lại ăn được bao lâu? Không bằng ngươi và ta đánh cược, hai thị vệ của ta, ngươi chọn lựa một người, có thể kiên trì ba chiêu ở trong tay bất kì một người trong đó, trừ năm xe lương thảo này, ta lại cho ngươi một rương vàng!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ngẩn ra.
Nữ nhân này nói cái gì?
Vàng?
Một rương?
Đao Sẹo Nam nghiễm nhiên cũng hơi động tâm, ông ta nhìn Tô Tiểu Tiểu thật sâu một cái: “Ngươi nói chính là thật sự?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nếu ta không lấy ra vàng, các ngươi nhiều người như vậy, còn sợ không giết được ta?"
Đao Seo Nam nói: "Điều này cũng đúng."
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Từ từ, ta còn chưa nói nếu ngươi thua sẽ như thế nào đâu."
Đao Sẹo Nam cầm đại đao: "Ngươi nói!"
Tô Tiểu Tiểu nghiêm mặt nói: "Ngươi bại trong vòng ba chiêu, chém đôi tay, từ đây không làm cướp nữal"
Nhìn tiểu cô nương kiều kiều mềm mại, mở miệng lại là chém đôi tay, thật sự khiến Đao Sẹo Nam sửng sốt.
"Lão đại!" Mọi người đồng thời biến sắc: "Không thể đồng ý với nàng!"
"Đúng vậy, lão đại! Ngươi không thể không có tay! Không đánh cược với nàng, trực tiếp đoạt!"
Tô Tiểu Tiểu nhoẻn miệng cười: "Ngay cả ba chiêu đều không tiếp được, còn tự xưng lão đại, thật sự là có mặt mũi.”
Đao Sẹo Nam cắn răng: "Sĩ có thể chết nhưng không thể nhục, được, ta đánh cược với ngươi!"
Tô Tiểu Tiểu chỉ Phù Tô và Cảnh Dịch: "Ngươi chọn lựa một người."
Đao Sẹo Nam nhìn về phía Cảnh Dịch.
Cảnh Dịch vừa thấy chính là thiếu niên ngây ngô, bộ dáng dễ bắt nạt hơn Phù Tô.
Xem ra ông ta cũng không bị phép khích tướng kích đến hoàn toàn mất đi lý trí, còn biết nhặt quả hồng mềm để bóp.
Chẳng qua rất nhanh ông ta sẽ hiểu rõ, Cảnh Dịch tuyệt đối không phải quả hồng mềm.
Cảnh Dịch nhảy xuống xe ngựa, nói với Đao Sẹo Nam: "Ra chiêu."