Chương 1622: Đại Quân Hợp Nhất 3
Chương 1622: Đại Quân Hợp Nhất 3Chương 1622: Đại Quân Hợp Nhất 3
Đao Sẹo Nam nuốt nước miếng: "Chầu này chúng ta không ăn, có thể đưa cho gia quyến trong trại không?”
Tô Tiểu Tiểu từ chối nói: "Không thể."
Mọi người sửng sốt, vừa mới còn cảm thấy nàng là người tốt, hiện tại không cho bọn họ tiếp tế gia quyến sao? Bọn họ là tiết kiệm được đồ ăn của mình, lại không phải khiến nàng ra nhiều bạc —
Tô Tiểu Tiểu nhàn nhạt nói: "Bọn họ ăn, các ngươi cũng phải ăn."
Tô Tiểu Tiểu cảm nhận được vui vẻ của Bạch Liên Giáo, có vàng chính là tốt, nuôi ca ca quân đội.
Mọi người dựng bếp làm bữa cơm ngay tại chỗ, đây là một bữa cơm no duy nhất bọn họ ăn hơn mười ngày tới nay.
Vốn tưởng rằng có thể ăn màn thầu đã rất tốt, không nghĩ tới lại còn có canh thịt! Không chỉ có như thế, trong chén mỗi người còn đều chia đến một miếng thịt!
Bọn họ ban đầu là kích động không thôi, ve sau ăn lại khóc.
Tô Tiểu Tiểu thừa dịp mọi người ăn cơm trị liệu thương thế cho nhóm thương binh.
Kỳ thật những thương thế đó ngay từ đầu đều không tính quá nghiêm trọng, nếu nghiêm trọng cũng không kéo đến hôm nay, chẳng qua bởi vì không được trị liệu kịp thời, dẫn tới vết thương chuyển biến xấu.
"Đừng nhìn."
Một binh sĩ từ chối Tô Tiểu Tiểu chẩn trị.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Không xem trị cho ngươi như thế nào?"
Tuổi tác binh lính này và Cảnh Dịch không sai biệt lắm, mang theo hồn nhiên và thẹn thùng của người thiếu niên, chân hắn bị nát, tỏa ra mùi hôi khiến người buồn nôn, chính hắn ta cũng không dám nhìn, càng không muốn để một cô nương nhìn.
Tô Tiểu Tiểu mạnh mẽ kéo chân hắn ta lại đây, dùng cây kéo cắt ống quần hắn ta với mảnh vải sớm đã dính vào vết thương.
Một mùi hôi khó ngửi xông vào mũi, thiếu niên hoảng sợ, vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu lại không biến hóa chút nào.
"Ngươi kiên nhẫn một chút, ta muốn cạo thịt thối bên trên đi."
Nơi này cách địa phương mọi người ăn cơm xem như có khoảng cách, mọi người đều không ngửi thấy, nhưng bọn họ đều biết chân thiếu niên bị thương thành cái dạng gì, bọn họ thấy thiên kim đại tiểu thư kim chi ngọc diệp kia, quỳ gối trên mặt đất bẩn, càm một cái chân nát, không có một tia ghét bỏ và kiêng dè, nghiêm túc mà chuyên chú xử lí thương thế. Một màn này, khiến cổ họng mọi người lại trướng đau một lần nữa.
Tô Tiểu Tiểu nhìn hắn ta nhíu chặt mày: "Đau thì nói ta gây tê cho ngươi."
"Là cái gì?" Thiếu niên khó hiểu hỏi.
Tô Tiểu Tiểu lập tức thay đổi từ tương đối dễ hiểu: "Ma Phí Tán, thuốc khiến ngươi không đau.'
Thiếu niên vội lắc đầu: "Loại thuốc này rất đắt, cũng rất thưa thớt, chút vết thương nhỏ này ta nhịn được, ngươi để lại cho người nghiêm trọng hơn đi."
Vết thương của hắn ta không tính lớn, nhưng không gây tê, tuổi tác của hắn nhỏ, Tô Tiểu Tiểu muốn dùng cho hắn ta, nếu là nam tử thành niên, Tô Tiểu Tiểu chỉ định để đối phương chịu đựng.
Ai từng nghĩ hắn ta lại là xương cứng.
Suy xét đến thuốc gây tê xác thật có hạn, Tô Tiểu Tiểu lại không kiên trì.
"Ta cố gắn nhanh một chút."
Động tác Tô Tiểu Tiểu rất dứt khoát, xử lý xong cũng chỉ nửa khắc thời gian, cả khuôn mặt thiếu niên đều đỏ, trán chảy mồ hôi lạnh.
Một nửa là đau, một nửa là xấu hổ.
Lớn như vậy lần đầu tiên có cô nương gia cách hắn ra gần như vậy, lại là trị liệu thương thế hư thối bất kham như thế cho hắn ta.
"Nghỉ ngơi cho tôi, trong chốc lát lên xe ngựa."
Năm xe lương thảo, nàng đã để Đao Seo Nam chuyển ba xe về trại cho những gia quyến đó, vừa lúc và chiếc xe ngựa ra kéo người bệnh.
"Ngươi tên là gì?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Trương Du."
Lúc sau, Tô Tiểu Tiểu lại khẩn cấp xử lý trị liệu vết thương cho từng thương binh, Cảnh Dịch và Phù Tô lại đây trợ thủ cho nàng, còn có một số không quá nghiêm trọng chờ đến buổi tối tu chỉnh lại xử lý sau.
Cơm no xong, mọi người xuất phát.