Chuong 1623: Binh Lam Thanh Ha 1
Chuong 1623: Binh Lam Thanh Ha 1Chuong 1623: Binh Lam Thanh Ha 1
Đao Seo Nam để ra vị trí lão đại, tôn xưng Tô Tiểu Tiểu làm tân lão đại.
Ông ta tên Trương Dũng, nam nhân vóc dáng nhỏ vừa mới quỳ gối trước mặt Tô Tiểu Tiểu cầu tình tên Ngụy tốn.
Ngụy Tốn không thiện võ công, nhưng hiểu biết chữ nghĩa, người cũng thông miinh, ở trong trại vẫn luôn tồn tại là sư gia.
Tô Tiểu Tiểu đã nhìn ra.
Lúc chạng vạng, đại quân đến Nghiêu Thành.
Khiến người kỳ quái chính là, rõ ràng canh giờ còn sớm, cửa thành lại đã đóng cửa.
Tô Tiểu Tiểu đẩy màn xe ra, hỏi Đao Sẹo Nam bên cạnh: "Trương Dũng, ngày thường Nghiêu Thành cũng đóng sớm như vậy sao?”
Trương Dũng đã từng làm lão đại, may mắn có một tọa ky.
Ông ta siết chặt dây cương, nói với Tô Tiểu Tiểu: "Không có, hẳn là còn nửa canh giờ mới có thể đóng cửa thành."
Lúc này, thủ vệ trên thành lâu cũng phát hiện hai ngàn nhân mã mênh mông, lập tức hỏi: "Người tới là người nào?”
Cảnh Dịch nhìn phía vê hắn ta, lạnh giọng nói: "Gọi tướng quân các ngươi ra nói chuyện!"
Thủ vệ há mồm nói: "Lớn mật! Nghịch tặc phương nào, cũng xứng tướng quân chúng ta ra gặp ngươi!"
Cảnh Dịch quay đầu lại nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái, Tô Tiểu Tiểu khẽ gật đầu.
Cảnh Dịch mở miệng nói: "Cảnh Dịch phủ Uy Võ Hầu!"
Nhiều đại quân như vậy, lại che giấu tung tích là không có khả năng không có trở ngại.
Thủ vệ nói: "Nói bậy, biên quan chưa bao giờ nhận được tin tức quý nhân hầu phủ lại đây!"
Cảnh Dịch lạnh lùng nói: "Gọi Đậu Tiếu ra!"
Vừa nghe người này lại gọi thẳng tên tướng quân bọn họ, thủ vệ không khỏi bị kinh sợ, do dự, rốt cuộc vẫn đi thông báo.
Không bao lâu, một tướng lãnh trung niên dáng người cường tráng cầm mũ giáp bước lên thành lâu.
Người này đúng là Đậu Tiếu, tâm phúc của Lãnh Khuê.
Ông ta đã từng gặp Cảnh Dịch, ông ta liếc mắt một cái nhận ra Cảnh Dịch, đáy mắt ông ta xẹt qua một tia kinh ngạc.
Một thủ hạ nhỏ giọng nói nhỏ vài câu ở bên tai ông ta, ông ta nhíu mày lại, ánh mắt lạnh băng đảo qua hai ngàn nhân mã mênh mông. Sau đó hắn ta hỏi: "Tam điện hạ tới biên quan?”
Cảnh Dịch đúng sự thật nói: "Chưa từng."
Đậu Tiếu cảnh giác hỏi: "Ngồi trong xe ngựa chính là ai?"
Tô Tiểu Tiểu đẩy mành ra, chậm rãi đi ra: "Tân Tô phủ Hộ Quốc Công."
Đậu Tiếu nghi ngờ nhìn nàng vài lần: "Đại tiểu thư phủ Hộ Quốc Công không to như vậy."
Cảnh Dịch nói: "Ngươi không hiểu biết với thế cục kinh thành, vị này mới là đại tiểu thư chân chính phủ Hộ Quốc Công."
Đậu Tiếu lại chỉ hai ngàn đại quân: "Những người phía sau các ngươi là chuyện như thế nào?"
Tô Tiểu Tiểu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Những người đó đều là tướng sĩ tới cậy nhờ tổ phụ ta."
Đậu Tiếu nhìn nữ tử này ở trước trận như thế cũng có thể bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Các ngươi có thể tiến vào, những người đó, ở lại."
"Để chúng ta ở lại? Có ý tứ gì? Là nói chúng ta không vào thành được sao?"
"Một đường chúng ta chẳng phải là theo tới vô ích hay sao?"
"Đậu Tiếu cẩu tặc này, có cùng ý tưởng đen tối với người Lãnh gia! người Lãnh gia đuổi chúng ta ra, ông ta tự nhiên sẽ không để chúng ta trở vê!"
Bên trong bọn họ không ít người bị hung hăng vứt bỏ và tổn thương, nội tâm tràn đầy bất an.
Bọn họ vừa mới điền no bụng, chẳng lẽ lại phải bị bỏ rơi chịu đói vị lạnh sao?
Mọi người nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu, chờ mong nàng có thể từ chối Đậu Tiếu.
Nào biết Tô Tiểu Tiểu chỉ nhẹ nhàng nói một chữ: "Được."
Lòng của mọi người rơi vào đáy cốc.
Trương Dũng không nói gì, ông ta chỉ là nắm chặt dây cương.
Cửa thành chỉ mở một nửa, để xe ngựa Tô Tiểu Tiểu vào thành.