Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 167 - Chuong 170: Ghen 2

Chuong 170: Ghen 2 Chuong 170: Ghen 2Chuong 170: Ghen 2

Một ngày này, trong thôn có quan hệ với Tiểu Tô gia nghị luận chưa từng dừng lại, có tốt có xấu, có hâm mộ có ghen ghét, cũng có kinh ngạc cảm thán và nghỉ ngờ.

Mà nhà họ Tô còn lại là yên lặng ít có.

Trần Hạo Viễn có tiếng nhẫm lẫn, hai người mẫu tử lại nháo đến mất hết mặt mũi ở trong thôn, Tô lão thái gia hơi hối hận sáng nay đồng ý việc hôn nhân này.

Tô Cẩm Nương nhốt chính mình ở trong phòng.

Người trong nhà chỉ xem nàng ta là buồn phiền vì việc hôn nhân của mình, chỉ có chính Tô Cẩm Nương biết, hôm nay làm sao nàng lại không phải mất hết mặt?

Từ nhỏ đến lớn, nàng ta không có một chuyện bại bởi Tô Bàn Nha.

Nhưng có thể ở hôm nay, làm trò ở trước mặt tất cả hương thân, nàng ta đã thual

Khi tất cả mọi người cho rằng thiếu gia thư viện là tới tìm nàng ta, mà chính nàng ta cũng cho rằng như thế, đối phương lại gọi tên Tô Bàn Nhal

Trong nháy mắt kia, nàng ta thành chê cười rõ đầu rõ đuôi!

Tô Cẩm Nương cũng không nghĩ, mọi việc "Chê cười" như thế, không biết Tô Bàn Nha đã từng trải qua bao nhiêu.

Nàng ta quen kiêu ngạo, một khi chính mình so với Tô Bàn Nha thành một đống bùn lây đỡ lên tường, tâm thái đã mất bình tĩnh.

Nàng ta cũng không rõ, vì sao Tô Bàn Nha có thể gả cho Vệ tiểu lang quân nam nhân ưu tú như vậy?

Lại vì sao Tô Bàn Nha sẽ quen biết thiếu công tử thư viện?

Nhưng trong một đêm, Tô Bàn Nha lại trở nên gặp may mắn...

Tô Cẩm Nương quy công tất cả với vận khí của Tô Tiểu Tiểu, không nghĩ tới Tô Tiểu Tiểu ngầm trả giá bao nhiêu cố gắng mà người thường không thể tưởng tượng.

Đại tuyết liên tiếp rơi ba ngày.

Mỗi ngày Tô Tiểu Tiểu đội tuyết bay lạnh thấu xương, đi từn bước một khó khăn đi tới đi lui với thôn và hẻm Xuân Liễu.

Mập mạp chỉ không sợ lạnh, không phải không sợ mệt, rất nhiều lần Tô Tiểu Tiểu ngồi liệt trên nền tuyết, thở dốc từng hơi.

Từ lúc ban đầu Phù đại nương hùng hùng hổ hổ, đến cuối cùng cổ họng cũng không ra tiếng.

Bà ta nhìn khuôn mặt nha đầu béo và lỗ tai đông lạnh đỏ tổn thương do giá rét, chỉ vì lão thái bà bà ta này nửa người đều vùi vào trong đất.

Trước một ngày giao thừa, rốt cuộc Phù lang trung kết thúc khám bệnh trở về nhà. Biết được trong nhà xảy ra chuyện, hắn suýt nữa quỳ xuống với Tô Tiểu Tiểu!

Tô Tiểu Tiểu xua tay: "Được rồi được rồi, chuyện này bao lớn đâu? Ta thu tiền khám bệnh!"

Một túi đậu phộng thật lớn!... Cộng thêm một chậu hạt mè! Rất thơm rất ngon!

Bao nhiêu tiền khám bệnh cũng không đổi được cứu trị và chiếu cố của Tô cô nương với nương của hắn ta, ân tình này, hắn ta nhớ kỹ!

Giữa trưa, tuyết ngừng một canh giờ, chờ Tô Tiểu Tiểu đi đến nửa đường, lại bắt đầu rơi xuống bay lả tả.

Mặt Tô Tiểu Tiểu đông lạnh đến đau nhức, lưng lại đổ mồ hôi.

Khi tới gân thôn, cách đó không xa truyền đến một tiếng vó ngựa dồn dập.

Nơi này cách đường to rất gần, ngẫu nhiên sẽ có khách thương qua đường, Tô Tiểu Tiểu không quá để ý, tiếp tục đi của mình.

Nhưng hôm nay vận khí của nàng thực sự không lớn, một cục đá lớn bị tuyết đọng che giấu vướng ngã.

Cơ thể béo mum múp thịt của nàng nằm ở trên mặt tuyết, vững chắc ngã ngã sấp xuống!

Họa vô đơn chí chính là, sọt đồ vật rơi đầy đất, nàng duỗi tay đi nhặt, vừa lơ đãng, ngón trỏ tay trái và ngón giữa bị đoạn nan tre rơi rạch ra hai đường thật dài.

Máu tươi chảy xuống!

Tay đứt ruột xót, thần kinh thân thể cảm giác đau đớn nháy mắt thức tỉnh, đau đớn đánh úp lại, cả người nàng hít ngược một hơi khí lạnh!

Không thể khóc, không thể khóc...

Nhịn xuống!
Bình Luận (0)
Comment