Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 168 - Chương 171: Bảo Bối 1

Chương 171: Bảo Bối 1 Chương 171: Bảo Bối 1Chương 171: Bảo Bối 1

Một bóng dáng cao lớn dẫm lên tuyết đọng thật dày, một chân sâu, một chân nông đi ve phía nàng.

Trong chốc lát hắn đứng ở phía sau nàng, khom người nhặt vật phẩm nàng rơi đầy đất lên.

"Ngốc muốn chết!"

Hắn nói.

Tô Tiểu Tiểu đau đến đầu óc ong ong, nghe được giọng nói quen thuộc mới phát giác có người tới gần.

Nàng ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt lạnh băng đến không có độ ấm kia.

Nàng bẹp miệng nhỏ, khóc thành tiếng: "Vệ Đình... Đau quá —"

Bản năng dễ đau dễ khóc của thân thể này trỗi dậy, muốn không thỏa mãn đều không được.

Tô Tiểu Tiểu khóc hu hu: "Hu hu... Đau chết ta... Vệ Đình —"

Từ từ.

Vệ Đình?

Vệ Đình?

Cơ thể của Tô Tiểu Tiểu cứng đờ, tiếng khóc đột nhiên im bặt.

Nàng trợn to đôi mắt khóc đến đỏ bừng, nghẹn lại bản năng dễ khóc của thân thể.

Nàng mới không cân mất mặt ở trước mặt gia hỏa này!

Vệ Đình lạnh nhạt nói: 'Muốn khóc thì khóc ra, không ai cười ngươi."

"Thật sự?" Nàng nước mắt lưng tròng hỏi, giọng nói nghẹn ngào.

Vệ Đình cúi người nhìn thẳng nàng, khóe môi cong lên, bỡn cợt nói: "Giả."

Tô Tiểu Tiểu: "...

Hiện tại nàng đánh chết gia hỏa này được chưa?

Bắt gặp người nào đó khóc ở trước mặt, vẻ mặt Vệ Đình rất hãnh diện.

Tô Tiểu Tiểu ngồi xê dịch mông ở trên nền tuyết, xoay cơ thể béo đi, ném cho hắn một cái gáy tức giận!

Nhìn khổng tước béo giận dai với hắn, Vệ Đình thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Nhưng, khi hắn thấy vết máu trên mặt đất, lập tức không cười nổi.

Nha đầu này bị thương?

Hắn còn tưởng nàng là ngã một ở trên nền tuyết, hỗn độn rơi đầy đất, vừa lạnh lại oan ức, lúc này mới tức giận khóc. Hắn chống quải trượng đi đến trước mặt Tô Tiểu Tiểu: "Cho ta xem."

"Không cho ngươi xeml" Tô Tiểu Tiểu che lại miệng vết thương của mình, lại xoay người tiếp tục đưa lưng về phía hắn.

Nàng vừa mới khóc, giọng khàn mang theo vài phân nghẹn ngào, rõ ràng là đang giận dỗi, nhưng chính là khiến Vệ Đình nghe ra một tia oan ức.

Hoặc là có một loại oan ức, khiến Vệ Đình cho rằng nàng oan ức.

Vệ Đình thở dài, để quải trượng sang một bên, quỳ gối ở trên mặt tuyết, nói với nàng: "Ta sai rồi, được chưa?"

Một đại nam nhân, làm gì cần so đo với nha đầu béo?

Tô Tiểu Tiểu xoay người lại, lạnh lùng hỏi hắn nói: "Vậy ngươi nói, ngươi sai chỗ nào?”

Vệ Đình: ”...

Vệ Đình nghiêm túc suy nghĩ: "Sai ở... Không nên cười ngươi?"

Nháy mắt Tô Tiểu Tiểu bùng nổ: "Cho nên vừa rồi ngươi thật sự chê cười ta?"

Vệ Đình theo bản năng thề thốt phủ nhận: "Ta không cười ngươi —"

Tô Tiểu Tiểu xù lông lần thứ hai: "Vậy khi ngươi nhận sai chính là nói dối?"

Vệ Dinh:

Đây mẹ nó rốt cuộc là đề toi mạng gì!

Vệ Đình hít sâu một hơi, kéo cổ tay của nàng, lấy tay phải của nàng ra, nhìn ngón trỏ và ngón giữa tay trái của nàng bị thương, hỏi: "Mang thuốc không?"

"Ho Tô Tiểu Tiểu ngạo kiều nghiêng mặt, đôi mắt nhỏ bình tĩnh đảo qua giỏ tre một bên.

Vệ Đình nhìn nàng một cái, cầm cái sot tìm được túi cấp cứu của nàng, kéo khóa kéo ra... Hắn không biết đây là thiết kế kiểu gì, nhưng hắn thấy nàng mở như vậy.

Hắn bắt đầu tìm kiếm.

Tô Tiểu Tiểu nâng cằm lên: "Đừng nghĩ nhân cơ hội tìm lệnh bài, không ở đây!"

Vệ Đình không nói chuyện, lấy tăm bông và nước muối sinh lí ra, hắn đương nhiên không biết tên hai đồ vật này, nhưng nàng xử lý miệng vết thương cho hắn rất nhiều lần.

Hắn nhìn cũng biết.

Hắn rửa sạch miệng vết thương cho nàng, bôi lên kim sang dược.

Tô Tiểu Tiểu đau đến nước mắt lưng tròng, lại nhịn xuống không khóc ra với người nào đó.

"Ngươi người này rất kỳ quái." Vệ Đình nói.

"Ta kỳ quái chỗ nào?" Tô Tiểu Tiểu tức giận hỏi.
Bình Luận (0)
Comment