Chương 1681: Quyết Chiến! 1
Chương 1681: Quyết Chiến! 1Chương 1681: Quyết Chiến! 1
Người trước mặt quay lưng về phía Lãnh Tử Lăng, đưa tay ra, ngoan ngoãn nhặt quần áo lên, quay lưng lại mặc vào.
Bóng đêm tối đến nỗi Lãnh Tử Lăng không nhận ra bàn tay này to hơn bàn tay của một nữ nhân bình thường, trên các ngón tay còn có lông.
Đại quân khởi hành và hành quân trong đêm đến huyện Giả.
Hiện tại, hai nghìn quân Xích Ảnh đóng tại huyện Giả là do Tô Tiểu Tiểu để lại, quân Xích Ảnh nhìn thấy bọn người Trương Dũng đi đầu quân thì mở cổng thành cho đại quân.
Viên huyện lệnh đích thân ra khỏi thành đón, hắn ta thả lỏng khi không nhìn thấy tiểu ma đầu thủ lĩnh của quân Xích Ảnh, tuy không muốn thừa nhận nhưng hắn ta lại vô cùng sợ tiểu ma đầu kia.
Tiêu Độc Nghiệp cũng đến huyện Giả, Viên huyện lệnh mời hắn ta ở lại huyện phủ, nhưng Tiêu Độc Nghiệp từ chối.
"Bản vương và binh lính của mình sẽ đi cùng nhau. Đại quân đi đến đâu, bản vương cũng đi tới đó."
Viên huyện lệnh: Ngài chính là sợ rời đại quân thì bản thân không an toàn...
Viên huyện lệnh chỉ nghĩ dám nghĩ chuyện này trong đầu, tất nhiên là không dám nói ra miệng, hắn ta đích thân theo quân đến doanh trại, tuy rằng không giúp được gì nhưng ít nhất có thể thể hiện thái độ của mình bằng cách xuất hiện trước mọi người.
Tiêu Độc Nghiệp tiến vào căn lều lớn nhất.
Dù được nuôi chiêu từ bé những hắn ta giờ cũng bị đẩy vào tình thế sinh tử, bản thân hắn ta cảm nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình thế, không giống trận chiến Tây Nam, đối tượng chỉ là mấy ngàn quân phản loạn, Tô Mạch dễ dàng bao vây và trấn áp đối phương.
Lần này đánh hết trận này đến trận khác, vất vả mới tiêu diệt được phần lớn quân của Thác Bạt Liệt, Hách Liên Nghiệp lại mang đến thêm mười vạn đại quân.
Tiêu Độc Nghiệp ăn ngủ không yên nên đã triệu tập Tần Thương Lan, Tô Mạch và Lãnh gia.
Khi nhìn thấy Vệ Đình xuất hiện ở phía sau Tần Thương Lan, hắn ta có chút sửng sốt: "Không phải ngươi bị thương và đang dưỡng thương ở Ủng thành sao?"
Vệ Đình nói mà không thay đổi sắc mặt: "Thân đã uống thuốc trị thương và cảm thấy tốt hơn nhiều. Hơn nữa, chiến tranh sắp bắt đầu, dù có ở một chỗ dưỡng thương thì thân cũng không yên tâm.”
Đám người Lãnh Quỳ hừ lạnh trong lòng, lấy lắm lý do, còn không phải do bọn hắn chắc chắn rằng Lãnh Tử Lăng đã đi, không có người uy hiếp nha đầu kia nên mới chạy tới giúp trận?
Nhưng hắn hẳn là không biết Lãnh Tử Lăng lại quay trở lại. Lúc này, Lãnh Tử Lăng đã sớm đem nha đầu kia ve Bắc Yên.
Trước đây Tiêu Độc Nghiệp có rất nhiều bất mãn với Vệ Đình, nhưng bây giờ lại nhìn thuận mắt Vệ Đình hơn: "Đã tới rồi thì hãy cùng nhau thảo luận về biện pháp đối phó tiếp theo."
Mấy người trong lều ngồi xuống, trước mặt đặt một bàn cát lớn, trên đó là thành trì biên quan và hình dạng mặt đất.
Tiêu Độc Nghiệp trịnh trọng hỏi: "Chạng vạng tối mai đại quân của Hách Liên Nghiệp sẽ tới Toái Bắc Quan, bản vương muốn hỏi các ngươi có chắc chắn về trận chiến này không?”
Lãnh Quỳ không vội nói mà nhìn Tân Thương Lan.
Tần Thương Lan nói: "Chỉ cân mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch thì việc đánh bại Hách Liên Nghiệp sẽ không khó.”
Lãnh Chiêu nghe vậy bật cười: "Thắng bại là chuyện thường tình của quân sự. Nếu chưa đánh mà tuyên bố nhất định sẽ thắng thì chẳng phải là có chút coi thường và giá thấp kẻ địch sao?"
Vệ Đình mỉm cười: "Còn chưa đánh mà đã thổi phồng tham vọng của người khác và hạ thấp chí khí của chính mình thì có phải là có chút sợ không?”
Lãnh Chiêu nghẹn họng.
Tiêu Độc Nghiệp cau mày, trong lòng hắn ta hy vọng thắng, nhưng đồng thời cũng lo lắng nếu thua thì khi trở về kinh thành sẽ không biết phải giải thích với phụ hoàng thế nào.