Chương 1682: Quyết Chiến! 2
Chương 1682: Quyết Chiến! 2Chương 1682: Quyết Chiến! 2
Hắn ta nghiêm mặt nói: "Các ngươi có thượng sách gì thì cứ nói ra".
Tần Thương Lan cười như không cười nhìn vê phía Lãnh Quỳ: "Lãnh tướng quân có gì muốn nói không? Nếu là đàm phán hoà bình thì không cần."
Lãnh Quy lạnh lùng nói: "Ta không nói muốn đàm phán hoà bình!"
Hắn ta không phải kẻ ngu, sự tình đã đến nước này thì làm sao có hy vọng đàm phán hòa bình? Chỉ có thể chiến đấu hết mình.
Hắn ta đứng dậy, chỉ vào bàn cát nói: "Đại quân Hách Liên Nghiệp muốn tới Toái Bắc Quan thì có ba con đường để đi. Một là con đường chính dẫn tới Toái Bắc Quan, hai là núi Mang ở phía tây, chính là nơi nối giữa doanh trại Bắc Yên và núi tuyết kia, con đường thứ ba là hồ Ngọc Băng ở phía Đông, hiện tại đang là mùa đông khắc nghiệt, mặt hồ phủ đây băng dày, có thể cho phép một đại quân lớn đi qua. Nhất định Hách Liên Nghiệp không đem toàn bộ đại quân của hắn ta đi một đường, chủ lực của hắn ta sẽ đi đường chính trong thung lũng, nhưng hắn ta cũng sẽ tách hai nhóm quân đi đường vòng qua núi Mang và hồ Ngọc Băng để tập kích. Ta đề nghị bố trí mai phục ở hai nơi này".
Tiêu Độc Nghiệp gật đầu đồng ý: "Ke sách này quả thực rất hay."
"Sau khi bố trí mai phục thì sao?" Tần Thương Lan hỏi.
Lãnh Quỳ trâm giọng nói: "Đương nhiên là giết bọn! Đến giết từng tên một. Chúng ta sẽ bố trí mai phục, chờ quân của bọn hắn ta tới rồi tiêu diệt toàn bộ."
Tần Thương Lan không khách khí nói: "Ta không đồng ý. Trước hết, không nói đến việc chưa chắc ngươi đã tiêu diệt được hết, cho dù ngươi có lấy đi một bộ phận nhỏ quân của hắn ta thì quân chủ lực vẫn còn đó. Vốn dĩ binh lực của chúng ta đã không chiếm ưu thế. Nếu như chúng ta không thể tìm cách tiêu diệt chủ lực của bọn hắn thì cho dù một phần binh lực này có bị giết sạch thì bọn chúng vẫn sẽ không ảnh hưởng."
Lãnh Quy lạnh lùng: "Vậy ngươi muốn đánh như nào?"
Tần Thương Lan chỉ vào viên ngọc thạch tượng trưng cho hồ Ngọc Băng trên bàn cát và nói: "Quân chủ lực của Hách Liên Nghiệp sẽ đến thung lũng để đối đầu trực diện với chúng ta, ba vạn quân của Thác Bạt Liệt sẽ đi qua hô Ngọc Băng và tấn công hậu phương của chúng ta bất cứ lúc nào. Ta có có thể để một vạn quân ôm cây đợi thỏ ở hồ gần đó, giao chiến với Thác Bạt Liệt và chỉ bại không thắng. Dẫn Thác Bạt Liệt vào thành trì huyện Giả, bắt rùa vào hũ."
Lãnh Quỳ nghiêm nghị nói: "Dẫn vào thành? Ngươi điên rồi! Dân chúng trong thành thì phải làm sao?”
Viên huyện lệnh yếu ớt nói: "Sáng nay ta nhận được tin tức từ tướng quân, yêu cầu ta sơ tán người dân trong thành trước. Ta đã sơ tán người dân rồi, còn những người thực sự không muốn rời đi thì ta đã giấu trong hầm. Ngoài ra, ba ngày trước quân Xích Ảnh đã bắt đầu bố trí cơ quan trong thành." Người Lãnh gia khẽ giật mình khi nghe điều này.
Tô Mạch lạnh lùng liếc nhìn mấy người, hắn ta thật sự cho rằng danh tiếng đại tướng quân số một thiên hạ của cô tổ phụ của hắn ta là tự nhiên mà có sao?
Tần Thương Lan tiếp tục: "Từ hồ Ngọc Băng tới thì dọc đường không có địa điểm phục kích tốt, cho nên cái gọi là tận diệt tại chiến trường hồ Ngọc Băng của ngươi không tồn tại. Trừ khi ngươi cũng có thể sử dụng ba vạn quân để chiến đấu với Thác Bạt Liệt, nhưng trong lòng ngươi và ta đều biết rõ điêu này là không thể."
Lãnh Quỳ không nói gì.
Lãnh Chiêu khinh thường nói: "Tại sao ngươi cho rằng Thác Bạt Liệt sẽ dẫn ba vạn quân đến hồ Ngọc Băng?"
Tần Thương Lan nhìn về phía Viên huyện lệnh.