Chương 1688: Thắng Lợi 1
Chương 1688: Thắng Lợi 1Chương 1688: Thắng Lợi 1
Nhưng kỳ thật đã giết không ít. Sức mạnh chiến đấu của các cung thủ khiến Hách Liên Nghiệp ghen tị và kiêng kị. Hách Liên Nghiệp vẫn muốn bồi dưỡng được người giống với cung thủ của Vệ gia, nhưng đáng tiếc là không làm được.
Ưu thế của đại quân Bắc Yên là có nhiều ky binh, số lượng gấp hai đến ba lần so với ky binh Đại Chu, điêu này đã mang đến áp lực không nhỏ cho ky binh của Tần gia.
Có người tấn công sau lưng Đồng Kha, Tô Tiểu Tiểu dùng một mũi tên bắn thủng lồng ngực hắn ta.
Đồng Kha ngẩng đầu lên và thấy Tô Tiểu Tiểu đang áp chế lính Bắc Yên bằng những mũi tên, máu trong cơ thể hắn ta bắt đầu sôi sục.
Không chỉ bọn hắn đang bảo vệ tiểu thư mà tiểu thư cũng bảo vệ bọn hắn.
Trong lúc hai bên chiến đấu kịch liệt, Trương Đạc đang quấn băng gạc đã phát hiện thấy một cái gì đó sai ở phía Nam: "Thiếu phu nhân nhìn kìa! Là huyện Giải"
Tô Tiểu Tiểu quay đầu nhìn về phía hắn ta chỉ: "Khói báo động? Huyện Giả xảy ra chuyện!"
Trương Đạc không hiểu: "Huyện Giả có hai vạn quân, lại còn bố trí tinh vi, sao có thể xảy ra chuyện?"
Tô Tiểu Tiểu đứng dậy: "Không rõ, ta phải đi nhìn xem! Ngươi vẫn có thể chỉ huy chứ?"
Hai vạn nhân mã ở huyện Giả không phải dồn hết giết Thác Bạt Liệt. Sau khi giết chết Thác Bạt Liệt còn phải trở vê để tiếp tục chiến đấu, nếu không khoảng cách binh lực của hai bên rất lớn, rất khó đánh bại Hách Liên Nghiệp.
Trương Đạc kéo căng băng gạc, thắt nút và cắn chặt răng: "Ta có thểt"
"Tốt, nơi này giao cho ngươi."
Tô Tiểu Tiểu quay lại và xuống núi, giết một ky binh Bắc Yên, chiếm ngựa của hắn ta và chạy về phía huyện Giả.
Đi được nửa đường thì Đồng Kha theo sau.
"Đại tiểu thư!"
"Sao ngươi lại ở đây? Tê Cẩn đâu?”
"Đã giết, đại nguyên soái bảo ta đến bảo vệ tiểu thư."
Tô Tiểu Tiểu không cự tuyệt.
Hai người phi nhanh một đường đến huyện Giả.
Cửa thành là một mớ hỗn độn nhưng không có nhiêu vết máu, nơi này không xảy ra giao chiến.
Hai người tiến vào thành. Trên đường phố trống rỗng, không có một binh lính nào.
"Xuống ngựal"
Tô Tiểu Tiểu đột nhiên nói.
Đồng Kha không nghi ngờ gì, kiên quyết tuân theo lệnh.
Sau khi hai người xuống ngựa thì họ giấu ngựa trên trong ngõ nhỏ bên cạnh, đi qua phiên chợ gân đó.
Đây từng là phiên chợ lớn nhất huyện Giả. Bây giờ dân chúng không bày hàng, mấy ngày vắng vẻ nhưng giờ lại chật ních quân lính của hai bên.
Lãnh Chiêu bị trói vào một cây cột, Thác Bạt Liệt kiêu ngạo ngồi một bên. Xung quanh hắn vây đầy tướng sĩ của Bắc Yên, mà các đó ba mươi bước Lãnh Hoa mang theo binh lính Đại Chu đang giằng co với hắn ta.
Chuyện xảy ra rất đơn giản -Thác Bạt Liệt bắt sống Lãnh Chiêu, lấy Lãnh Chiêu uy hiếp Lãnh Hoa, buộc hắn ta để người Lãnh gia tước vũ khí đầu hàng.
Khói báo động là do thám tử quân Xích Ảnh ở trong thành đốt.
"Giao người ra Thác Bạt Liệt lạnh lùng nói.
Lãnh Hoa nghiêm mặt nói: "Ta nói rồi, ta không biết ai là người đốt khói báo động!"
Thác Bạt Liệt cười lạnh: "Không chịu giao đúng không? Tốt, ta cho ngươi một lựa chọn, ta cắt một ngón tay của cha ngươi, hoặc là ngươi chọn chọn một trăm người ra giết bù tội!"
Lãnh Hoa siết chặt nắm tay.
Thác Bạt Liệt châm chọc nói: "Thật ra các ngươi đốt khói báo động cũng vô ích. Ngươi nghĩ vẫn có người chạy tới cứu ngươi? Mười vạn đại quân của Bắc Yên đã sớm đập phá Toái Bắc Quan! Ta đếm ba tiếng, chọn đảm bảo tay của cha ngươi, hay chọn tính mạng của một trăm tên lính, ngươi chọn đi. Một!”
"Hai.
Mắt Lãnh Hoa hiện lên vẻ xoắn quýt.
"Khinh công của ngươi thế nào?" Tô Tiểu Tiểu nhỏ giọng hỏi Đồng Kha.
Đồng Kha nói: "Vô cùng tốt."