Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1719 - Chương 1726: Tứ Ca Là Đại Lão 1

Chương 1726: Tứ Ca Là Đại Lão 1 Chương 1726: Tứ Ca Là Đại Lão 1Chương 1726: Tứ Ca Là Đại Lão 1

Lại là hắn ta?

Cũng vì nàng và Lương Vương đi biên quan, Vệ Đình nhận lệnh đi giết Hách Liên Nghiệp, lúc đó Cảnh Tuyên Đế không cảm thấy sự sắp xếp này có thể gây ra bất cứ uy hiếp gì.

Ai có thể ngờ rằng nàng chiêu binh mã ở biên quan, Vệ Đình cũng ra trận giết địch, lập chiến công, ngay cả Tần Thương Lan, người được cử đi làm bình phong, cũng được Lương vương cho phép khôi phục chức vụ nguyên soái.

Cảnh Tuyên Đế bắt đầu đứng ngồi không yên.

"Đi vụng trộm hay quang minh chính đại?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.

Vệ Đình nói: "Không lén lút cũng không công khai, không liên quan gì đến triều đình, chỉ đến Nam Cương với danh nghĩa du lịch."

Nam Cương không có nhiều hạn chế đối với kẻ ngoại lai, khi đến biên quan phải đến Nha Môn nộp tiền đặt cọc, điền một số giấy tờ và ấn dấu vân tay để là có thể qua.

Tô Tiểu Tiểu nói: "Khi nào chúng ta sẽ xuất phát?"

Vệ Đình nói: 'Sáng sớm ngày mai.'

Tô Tiểu Tiểu kỳ quái hỏi: "Vội như vậy?"

Vệ Đình bình tĩnh nói: "Vị ở điện Kim Loan kia sợ đêm dài lắm mộng, muốn biết được tung tích của cha ta càng sớm càng tốt."

Tô Tiểu Tiểu lại húp một ngụm canh nấm tuyết: "Không biết ý đồ của ông ta là gì."

Vệ Đình dừng một chút, nói: 'Ăn xong nàng đi ngủ trước, ta đi gặp cha và cậu tổ mẫu."

Hôm nay hắn đã gặp được lão hầu tước và Tô Uyên, nhưng chưa bái kiến Tô Thừa, Tô lão phu nhân và Đào thị.

Thật ra sự việc này là xảy ra ngoài ý muốn nên việc không đi cũng là điêu dễ hiểu. Cha nàng và cậu tổ mẫu sẽ không trách Vệ Đình, nhưng Vệ Đình khăng khăng muốn đi. Ở một khía cạnh nào đó, điều đó cũng thể hiện sự coi trọng của hắn đối với người nhà nàng.

"Ta không ngủ được, ta đi cùng chàng." Vừa vặn nàng cũng có chuyện muốn hỏi Tô Huyên.

Hai người đến phủ hộ quốc công.

Tô Nhị Cẩu đã ngủ say, nhưng Tô Thừa vẫn đang luyện võ.

Tô Thừa vốn sống ở nông thôn ngơ ngơ ngác ngác, sau khi đến kinh thành, đặc biệt là sau khi khuê nữ lấy chồng thì Tô Thừa đã cảm nhận được trọng trách trên vai.

Ông muốn nâng cao địa vị của hộ quốc công, không tiếp tục để cha ông và khuê nữ bị liên luy.

"Cha. Vệ Đình và Tô Tiểu Tiểu bước tới.

Tô Thừa thu kiếm Hồng Anh, kinh ngạc nhìn hai người: "Nửa đêm rồi, sao lại tới đây?"

Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Den gặp cha."

Tô Thừa dùng giọng trách móc nói: "Sáng mai hãng tới, muộn như vậy mà còn chưa ngủ, cô gia ta còn bị thương!"

Ngoài miệng nói như vậy nhưng trông thấy khuê nữ và cô gia thì ông rất cao hứng.

Vệ Đình ấm áp nói: "Con không sao, tối nay chúng con đến chào từ biệt cha."

Tô Thừa sắc mặt cứng đờ: "Lại đi nữa?"

Vệ Đình kể câu chuyện ve Nam Cương.

Ban ngày Tô Thừa cũng đã nghe câu chuyện từ các quan khác, ông đoán bọn hắn sẽ đi Nam Cương, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.

"Cái này... Trong đầu ông có hàng nghìn từ, nhưng đột nhiên không thể nói ra được một từ nào.

"Cha, để con bắt." Vệ Đình cầm kiếm Hồng Anh nặng triu roi đặt nó lên giá vũ khí bên cạnh.

Ba người ngồi xuống quanh chiếc bàn đá.

Tô Thừa không nói một lời.

Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng kéo tay áo ông: "Cha."

Tô Thừa khổ sở nói: "Tất cả đều là lỗi của cha. Nếu như mấy năm trước ta chăm chỉ hơn... không lãng phí của mình... có lẽ bây giờ nó có thể có một chút tác dụng..."

Tô Tiểu Tiểu nói khẽ: "Cha, cha nuôi con và Tô Nhị Cẩu lớn như vậy đã không hề dễ dàng. Hơn nữa, cha cũng không hề lãng phí võ công của mình. Cha thường xuyên bí mật luyện tập võ công trong khu rừng sau nhà, đập vỡ những tảng đá lớn trên ngực, tay không bổ gạch, tất cả con vẫn luôn biết."

Tô Thừa nghẹn họng.

À, mất mặt quá.
Bình Luận (0)
Comment