Chuong 175: Lap Cong 1
Chuong 175: Lap Cong 1Chuong 175: Lap Cong 1
"Ở đây." Mặt chữ điền để ngón trỏ và ngón cái vào trong miệng, lên tiếng huyt sáo với không trung.
Không bao lâu, một người nữ tử mặc hồng y đạp tuyết đến, nhảy lên không, quỳ một gối ở trước mặt Cảnh Dịch, hành lễ nói: "Hồng Loan gặp qua tiểu hầu gia!"
Phản ứng đầu tiên của Tô Tiểu Tiểu— thật là soái.
Phản ứng thứ hai— xong rồi, không trốn được soát người.
Lệnh bài không giấu được, Vệ Đình... Cũng tám chín phần mười bị bại lộ!
"Tô cô nương, mời bên này!" Hồng Loan dẫn theo Tô Tiểu Tiểu vào rừng cây nhỏ phía đông.
Mười lăm phút sau, Hồng Loan và Tô Tiểu Tiểu một trước một sau từ trong rừng ra.
Hồng Loan dâng đồ vật lục soát cho Cảnh Dịch: "Mời tiểu hầu gia xem."
Cảnh Dịch mở khăn ra nhìn: "Bánh bột ngô?”
"Đúng vậy." Hồng Loan nói: "Chỉ lục soát cái này.”
Cảnh Dịch lạnh lùng mà nhìn về phía hai gã thị vệ hắc y bên cạnh.
Giữa mày hai người nhảy dựng!
Mặt chữ điền nói: "Tiểu hầu gia, thuộc hạ thật sự thấy được! Xác thật là chúng ta vẫn luôn đang tìm đồ vật!"
"Ngươi thì sao?" Cảnh Dịch hỏi một người khác.
Một người khác cẩn thận nhớ lại, nói: "Ta cũng nhìn thấy."
Hồng Loan không vui: "Các ngươi có ý gì? Là nghi ngờ ta lục soát sai, hay là nghi ngờ ta đang bao che nàng?”
Hồng Loan là ám vệ, nàng ấy am hiểu khinh công và ẩn nấp, tính cảnh giác và trình độ cẩn thận cũng có thể so với cao thủ không tâm thường.
Nàng ấy cũng mặc kệ hai tên gia hỏa này thấy cái gì, tóm lại nàng ấy đã lục soát trong ngoài, trên người tiểu thôn cô kia xác thật không có bất kì vật khả nghi gì.
Cảnh Dịch bẻ bánh bột ngô ra.
Chỉ là một cái bánh bột ngô mà thôi, không giấu bất kì cái gì.
Mặt chữ điền rất là buồn bực: "Ta xác thật thấy nàng cất vào trong ngực..."
Hồng Loan lạnh nhạt nói: "Có lẽ ngươi nhìn lâm rồi, chỉ là bánh bột ngô mà thôi."
Mặt chữ điền há miệng thở dốc: "Ta —"
Hồng Loan hừ lạnh nói: "Nếu ngươi là không tin, chính mình lại đi lục soát một lần!"
Hồng Loan không phải đang thay Tô Tiểu Tiểu nói chuyện, nàng ấy là tin tưởng vững chắc thủ đoạn điều tra của mình, không có khả năng bỏ qua bất kì điểm mù gì.
Cảnh Dịch cũng tin tưởng bản lĩnh của Hồng Loan, nếu đồ vật thật sự ở trên người Tô cô nương, như vậy Hồng Loan tuyệt đối không thể lục soát không ra.
Về phần nói bao che Tô cô nương, càng là thiên phương dạ đàm.
Cảnh Dịch tại chỗ chờ Tô Tiểu Tiểu mặc tốt xiêm y ra, tự mình xin lỗi với nàng.
Tô Tiểu Tiểu giận dỗi nói: 'Mệt ta cho rằng chúng ta là bằng hữu, ngươi lại một chút cũng không tin tưởng ta. Nghĩ lại không kỳ quái, ngươi là tiểu hầu gia, ta chỉ là tiểu thôn cô, là ta trèo cao! Giang hồ tái kiến!"
Dứt lời, Tô Tiểu Tiểu cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Cảnh Dịch muốn nói lại thôi, nhìn bánh bột ngô bẻ nát trong tay, tay trái cầm một túi gấm chưa kịp đưa ra đi, vẻ mặt ảm đạm xuống.
Tô Tiểu Tiểu vẫn luôn đi trở về, xác định mình rời xa phạm vi tầm mắt của đám người Cảnh Dịch, cơ thể căng chặt của nàng cuối cùng lơi lỏng xuống.
Nàng thở phào một hơi.
Quá mạo hiểm, tuổi tác của Cảnh Dịch, để kiếp trước cũng chỉ là một học sinh cấp ba mà thôi, không nghĩ tới tâm tư bình tĩnh kín đáo như thế.
Nàng tự nhiên không phải thật sự giận dỗi với Cảnh Dịch, nhưng nếu nàng không tức giận như vậy, sẽ có vẻ mình rất khả nghi.
Nàng vốn tưởng rằng lúc này sẽ bại lộ, nào biết thời khắc mấu chốt phòng thuốc xuất hiện.
Cứ việc thời gian chỉ một cái chớp mắt, lại cũng đủ để nàng bỏ lệnh bài vào.
Theo Hồng Loan, nàng chỉ là che lại ngực choáng váng một chút.
Hồng Loan hỏi nàng làm sao vậy.