Chuong 176: Lap Cong 2
Chuong 176: Lap Cong 2Chuong 176: Lap Cong 2
Nàng nói với Hồng Loan: "Ta không ăn cơm sáng, đi trấn khám bệnh, sắp đói ngất rồi! Thật vất vả mang theo bánh bột ngô, còn bị các ngươi trở thành tang vật!"
Thành công giấu trời qua biển. ...
Một cửa này xem như qua.
Công của phòng thuốc không thể không có.
Lại nói tiếp, nàng tổng cộng từng vào dược phòng bốn lần.
Lần đầu tiên là vì chữa thương cho Vệ Đình, lần thứ hai là vì trị liệu viêm phổi cho Hạng công tử, nàng thuận tiện lấy một lọ tráng cốt hạt cho Tô lão phụ thân, lần thứ ba là cứu giúp Phù đại nương.
Lần thứ tư chính là mới vừa rồi.
Chẳng lẽ... Điều kiện dược phòng kích phát là các loại tình huống khẩn cấp? Tiêu chuẩn phán đoán là cái gì?
Ban đầu nàng cho rằng có lẽ dược phòng chỉ có ở lúc gặp được trạng huống chữa bệnh khẩn cấp mới có thể xuất hiện, nhưng chuyện hôm nay lại nên giải thích như thế nào?
Quá nhiều nghi hoặc hiện lên trong đầu, Tô Tiểu Tiểu cảm thấy chính mình cần phải tìm hiễu rõ nó.
Không chỉ có là bởi vì nó là một bàn tay vàng vừa thô lại lớn, cũng bởi vì nó là liên hệ tôn tại gần nhất của chính mình với thế giới kia.
Có lẽ có một ngày, mình có thể thông qua nó trở lại thế giới kia.
Tiền đề là"Thi thể" của nàng không bị hoả táng—
Sau khi vê đến nhà, Tô Tiểu Tiểu chui vào phòng của mình, bắt đầu nghiên cứu vào dược phòng như thế nào.
"Hai lần trước mơ màng hồ đồ, giống Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, chưa tính toán đã cầm thuốc ra, lân Phù đại nương đó là ta có ý nguyện mãnh liệt tiến vào, hay thử rất nhiều lần —"
"Ngươi lẩm nhẩm nói cái gì vậy?"
Giọng của Vệ Đình đột nhiên vang ở cửa.
Cơ thể Tô Tiểu Tiểu run lên, đen mặt quay về phía hắn: "Ngươi làm gì nghe lén ta nói chuyện?”
Vệ Đình nhàn nhạt chỉ cửa phòng: "Cửa mở."
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Tô Tiểu Tiểu không dấu vết nhét xẻng vào đáy giường, lạy ông tôi ở bụi này nói: "Ta không đi đào bảo bối của ngươi!" Vệ Đình nhìn thật sâu nàng một cái, giọng nói lạnh băng: "Nhị cẩu gọi ngươi."
"Tỷ — tỷ —"
Tô Nhị Cẩu ở cửa thôn điên cuồng gọi tỷ của hắn, toàn bộ thôn đều nghe thấy được, có thể thấy được mới vừa rồi Tô Tiểu Tiểu xuất thần có bao nhiêu lợi hại.
Vệ Đình tự nhiên không biết chuyện xảy ra trên đường lớn, hắn nhìn về phía một đoạn xẻng lộ ra, như chế nhạo nói: "Xem ra không đào được, ngươi rất thất vọng."
Tô Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn hắn một cái: "Một ngày nào đó, ta sẽ đào được!"
Tô Tiểu Tiểu đi cửa thôn, tìm được Tô Nhị Cẩu gấp đến độ xoay quanh: "Làm sao vậy?"
Tô Nhị Cau sốt ruột nói: "Không thấy Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu Hb
Tô Tiểu Tiểu nói: "Sao không thấy, đệ nói lại xem."
Tô Nhị Cẩu vò đầu bứt tai: "Chính là... Chính là đến giờ cơm, ta gọi bọn họ trở về ăn cơm, vừa vặn Trụ Tử lại đây múc nước, hai ta trò chuyện hai câu, vừa quay đầu, bọn họ đã biến mất!"
Tô Tiểu Tiểu thở dài: "Đã biết, ta đi tìm, đệ về trước đi."
Mấy tiểu tử kia nhất định là không muốn bị Tô Nhị Cẩu bắt trở về, lại trốn ở chỗ nào rồi.
Tô Tiểu Tiểu đoán không sai, tam đứa nhỏ thật sự là trốn đi, trốn với cữu cữu, tìm được rồi mới cùng cữu cữu trở về.
Phạm vi an toàn của ba người đã từ chính nhà mình và nhà Lưu Sơn cách vách, dần dan mở rộng đến một hàng thôn xóm.
Một câu: Lá gan càng lúc càng lớn —
Ba người trốn ở sau một đống củi nhà bếp nhà họ Tô.
Những đầu gỗ này là trước khi tuyết rơi đã chặt, vốn tính toán dùng để sửa nhà ở, thời tiết không tốt đành phải gác lại trước.
Đại hài tử không chui lọt vào, bọn họ ba đứa nhỏ, chui vào là chuẩn.