Chương 1741: Trốn Thoát Thành Công 1
Chương 1741: Trốn Thoát Thành Công 1Chương 1741: Trốn Thoát Thành Công 1
Vệ Đình cho rằng quân đội của Tô gia ở phía nam, và việc Lão hầu gia có thể sắp xếp một số hành trình cho chuyến đi đến Nam Cương của họ cũng là điều hợp lý.
Tô Tiểu Tiểu mở chiếc túi gấm, trong đó có một tờ giấy và một chiếc nhẫn ngọc.
Tô Tiểu Tiểu nhặt tờ giấy lên và đọc: "Thị trấn Phượng Hoàng, của hàng vải Cẩm tú."
Vệ Đình liếc nhìn tờ giấy và chỉ bằng ngón tay mảnh khảnh như ngọc bích của mình, đầu ngón tay hắn đọc được dòng chữ trên đó, lạ lùng nói: "Đây là chữ của Tô Huyên."
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Thủ lĩnh đặc vụ, huynh ngã ngựa rồi!
"A hừm, thật sao?" Tô Tiểu Tiểu mỉm cười nhẹ.
Vệ Đình nói: "Lão hầu gia biết viết chữ."
Ý là không cần Tô Huyên viết cho ông ta.
Hắn nhìn Tô Tiểu Tiểu một lúc: "Túi gấm này là do Tô Huyên tặng?"
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt: "Làm sao ta biết được? Hay là quay trở về kinh rồi ta đi hỏi thử xem."
Thủ lĩnh đặc vụ, muội hết sức rồi, Vệ Đình mang não theo rồi.
Vệ Đình: "À"
Âm thanh "À" này khá thú vị.
Vừa kiểm tra thì có 1597 phiếu, chỉ thiếu 3 phiếu thôi, chúng ta làm tròn nhé.
Tô Tiểu Tiểu chưa từng nghĩ đến việc che giấu bí mật về chiếc túi gấm, nàng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao nàng và hắn cũng đã bên ở nhau, vì vậy nếu nàng có hành vi gì đó thì chắc chắn hắn sẽ cảm nhận được.
Tuy nhiên, bí mật của thủ lĩnh đặc vụ không dễ dàng tìm ra.
"Được rồi, chúng ta không nói về chuyện này nữa." Tô Tiểu Tiểu quay lại chủ đề chính: "Thị trấn Phượng Hoàng có phải là thị trấn mà chúng ta sắp đến không?"
"Đúng vậy." Vệ Đình trả lời nàng: "Chúng ta gần đến nơi rồi, nhanh chóng thay quần áo thôi."
Tô Tiểu Tiểu mở túi ra và nói: "Đúng vậy, mau chóng thay quần áo để cải trang."
Không chỉ để hòa nhập tốt hơn vào vùng Nam Cương mà còn để ngăn chặn việc Tiêu Thuấn Dương nhận ra bọn họ trong nháy mắt.
Phụ nữ ở Nam Cương chủ yếu đeo đồ trang sức bằng bạc hoặc đội vương miện bằng bạc, trong khi đàn ông chủ yếu đội khăn trùm đầu và màu sắc quần áo của họ cũng tươi sáng hơn.
Tô Tiểu Tiểu thay đồ cho ba đứa nhỏ trước.
Mọi người đều đeo một chiếc vòng cổ bằng bạc, ba đứa nhỏ tò mò đến mức chộp lấy chiếc vòng bạc đó và chơi đùa.
Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình thì chỉ thay quần áo bên ngoài, không có gì xấu hổ cả nên họ thay đồ luôn trên xe ngựa.
Sau khi đến trấn Phượng Hoàng, đầu tiên Vệ Đình tìm được một quán trọ để ở lại.
Lý Uyển và Vệ Hi Nguyệt bước xuống xe, họ mặc trang phục của phụ nữ và bé gái đến từ Nam Cương, sáng sửa đến nỗi khiến ai cũng động lòng.
Vệ Thanh ngồi trên xe lăn và được sát thủ bế lên.
Hắn ta và Vệ Đình đều cực kỳ đẹp trai nên dễ dàng mặc bất kỳ loại quần áo hay mũ đội đầu nào.
Người duy nhất không thay trang phục là Mi Cơ.
Nàng ta ghét quần áo dày như vậy!
Vệ Đình đi đặt phòng trọ: "Nhị ca, ngươi và nhị tẩu sẽ ở lại đây, Đại Hổ, Nhị Hổ và Tiểu Hổ thì giao cho các người, ta và Tiểu Tiểu đi ra ngoài một lát.
"Tiểu Phủ cũng muốn đi!"
"Nhị Hổ cũng muốn đi!"
"Đại Hổ cũng đi."
Ba đứa con nhất thời không chịu rời xa mẹ.
Tô Tiểu Tiểu nhéo mặt ba đứa: "Ngoan, các con chơi với Hi Nguyệt tỷ tỷ một lát, mẹ sẽ quay về sớm thôi."
"Vâng ... vậy cũng được." Đại Hổ dẫn đầu trong việc thỏa hiệp và cố gắng trở thành một bảo bảo biết nghe lời.
Nhị Hổ nhỏ bé khi hìn thấy Đại Hổ không gây nháo nữa thì cậu bé cũng ngừng nháo.
Việc giả vờ làm con ngoan thì ai chịu thua chứ?
Chỉ có Tiểu Hổ, có chút ngốc nghếch, vẫn ôm lấy chân Tô Tiểu Tiểu không chịu buông ra: "Tiểu Phủ muốn đi! Tiểu Phủ muốn đi! Tiểu Phủ thích nương nhất!"
Ai có thể chịu nổi dáng vẻ này chứ?