Chương 1742: Trốn Thoát Thành Công 2
Chương 1742: Trốn Thoát Thành Công 2Chương 1742: Trốn Thoát Thành Công 2
Trái tim nhỏ bé của Tô Tiểu Tiểu sắp bật ra ngoài.
Vệ Đình bế cậu bé lên và nhét nó vào lòng nhị ca: "Giao cho nhị ca vậy."
Vệ Thanh biết rằng hai người bọn họ có việc nghiêm túc phải làm, hắn ta mỉm cười với chiếc bánh bao nhỏ trong tay: "Đi chơi với bá bá nè."
Làm nũng thất bại, Tiểu Hổ tức giận quay mặt: "HU chal"
Vệ Đình giống như một ảo thuật gia, từ sau lưng móc ra một túi giấy bốc khói: "Vậy con có muốn ăn bánh gạo cha mua không?"
Tiểu Hổ vẻ mặt do dự nửa giây: "Ăn ạ."
Vệ Đình đưa bánh gạo cho bốn đứa nhỏ rồi cùng Tô Hiểu Hiểu rời khỏi quán trọ.
Hắn vừa hỏi chủ quán, Làng vải Cẩm tú cách đây không xa, có thể đi bộ qua con hẻm đối diện và đi bộ về phía đông mất hơn bảy phút rưỡi.
Cửa hàng vải Cẩm Tú chỉ là một cửa hàng vải nhỏ, người chủ cửa hàng giới thiệu cho hắn vài cửa hàng lớn hơn và mời anh đến các cửa hàng khác để mua vải.
Hai người không ngừng đi trên đường phố, nhìn người qua lại, Tô Tiểu Tiểu cảm thán nói: "Thị trấn Phượng Hoàng khá nhộn nhịp."
Vệ Đình nhàn nhạt nói: "Biên giới có rất nhiều đoàn lữ hành, chỉ cần không có chiến tranh thì sẽ rất náo nhiệt."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu.
Vệ Đình nhìn về phía cửa hàng trước mặt bên phải: "Chúng ta đến rồi."
Hai người đang định bước tới thì đột nhiên có một giọng nói vang lên từ phía trên đầu họ truyên đến: "La các ngươi sao?"
Hai người dừng lại và nhìn lên cửa sổ tầng hai. Tô Tiểu Tiểu vẻ mặt vô cảm, lại là nàng ta.
Đây không phải là vị thánh nữ đã cùng nàng tranh giành vị trí Tuyết Vực Thiên Ma ở trên núi Thiên Sơn, lại là ai nữa đây?
Gặp tận ba lần, nhưng lại không biết nguyên do gì.
"Sao các người lại dám đến Nam Cương?" Thiếu nữ nhảy từ cửa sổ xuống, đáp xuống đối diện với Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình.
Thiếu nữa này đã gặp Vệ Đình ba lần và cả ba lần đều bị Vệ Đình hấp dẫn.
Lần đầu tiên Vệ Đình nhếch nhác, nàng ta cảm thấy người đàn ông này rất hấp dẫn, lần thứ hai khi hắn mặc áo giáp, nàng cảm thấy hắn rất anh hùng.
Hôm nay, lại thay trang phục của một người đàn ông Nam Cương, khiến đôi mắt nàng ta càng thêm tỏa sáng. Tô Tiểu Tiểu nheo mắt nguy hiểm: "Ngươi dám nhìn lần nữa thì ta sẽ móc mắt ngươi ra."
Thiếu nữ nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu.
Hai lần gặp Tô Tiểu Tiểu gần đây nhất, Tô Tiểu Tiểu hoặc là cát bụi phong trân hoặc mặc áo giáp, đội mũ sắt, che đi gần hết vẻ đẹp, bây giờ ăn mặc giản dị, đẹp như tiên nữ.
Thiếu nữ không hài lòng cau mày, nắm lấy roi trong tay, hừ lạnh nói: "Ngươi cho rằng đây là Đại Chu của ngươi sao? Đừng tưởng rằng nếu mặc trang phục của Nam Cương bọn ta thì các ngươi là người Nam Cương! Nếu ngươi thành thật ở lại Đại Chu, ta có thể không làm gì ngươi, nhưng ngươi đến Nam Cương mà không sợ chết——"
Vừa nói, vừa chĩa roi về phía Tô Tiểu Tiểu: "Giao Tuyết Vực Thiên Ma ra đây!"
Trong mắt Tô Tiểu Tiểu không hề có chút sợ hãi hay hưng phấn: "Ta không giao ra thì sao?"
Thiếu nữ quất roi trong tay, đuôi roi đập mạnh xuống đất, tung bụi đất ba thước: "Vậy thì đừng trách ta vô lễ!"
Tô Tiểu Tiểu cười nhạt: "Sao ngươi lại thô lỗ như vậy? Với kỹ năng mèo ba chân của ngươi thì có thể hù dọa được ai?"
Thiếu nữu nhớ lại trải nghiệm bị Tô Tiểu Tiểu quật ngã xuống đất, sắc mặt có chút xấu hổ.
Thiếu nữu nghẹn ngào, tức giận nói: "Lần trước là do ngươi đánh lén! Ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi!"
Tô Tiểu Tiểu kiêu ngạo nói: "Đến đây."
Trên đường đã có rất nhiều người đi bộ, tiếng ồn ào quá lớn, đột nhiên thu hút rất nhiều người qua đường.