Chương 1757: Người Thừa Kế Thật Sự 1
Chương 1757: Người Thừa Kế Thật Sự 1Chương 1757: Người Thừa Kế Thật Sự 1
Nếu một trận không đủ thì hai trận, đặc biệt là Tiểu Lục nghịch ngợm nhất thì thật sự ăn nắm đấm của hắn ta không ít.
Nhưng đối với đệ đệ Vệ Thanh hiểu chuyện đến nỗi khiến người ta đau lòng thì Quỷ Phố cho đến nay vẫn không thể xuống tay được.
Vệ Thanh biết cách giả vờ yếu đuối.
Hắn ta không làm gì cả mà chỉ mỉm cười nhìn đại ca, sự ngây thơ hiện lên trong mắt hắn ta luôn đánh bại đại ca mình ngay lập tức.
"Đại ca."
Vệ Thanh đẩy xe lăn đi lại.
Chân Quỷ Phố bất động một chỗ.
Hơn nữa đệ đệ này một khi cuống cuồng, lỡ như ngã từ xe lăn xuống thì phải làm sao?
Làm đại ca thật sự không an lòng.
Trước đây có Vệ Tiểu Lục nghị lực mạnh mẽ, cùng con trai phá nhà thì sau này có Vệ Tiểu Nhị gầy yếu, hắn ta thật sự không biết phải làm sao.
"Đại ca."
Vệ Đình từ phía tây đi ra.
Quỷ Phố nhìn Vệ Đình một cái.
Nếu so sánh kỹ càng thì Vệ Đình ngược lại là một đệ đệ bình thường.
Vệ Đình từ nhỏ đã 'bình thường, hắn không giống như Vệ Lục Lang vào nhà dỡ gạch, phá nhà, hắn im lặng, ngoài mặt thì hắn ngoan ngoãn học tập nhưng trong thâm tâm thì ít nhất một nửa sự phá hoại của Vệ Tiểu Lục là do hắn gây ra.
Mấu chốt là bản thân Tiểu Lục cũng không biết.
Đó là một cái hố từ người ca ca đào cho.
Vệ Hi Nguyệt đi vào phòng bếp cầm lấy một củ cà rốt, tung tăng đi tới trước mặt Quỷ Phố.
Tóc gáy của Quỷ Phố dựng cả lên rồi.
Vệ Hi Nguyệt nghiêng đầu nhìn hắn ta.
Quỷ Phố nhìn tiểu nha đầu rồi lại nhìn Vệ Thanh trông mặt đầy vô tội, hắn ta nhắm mắt hít sâu một hơi rồi ngồi xổm xuống đối diện với Vệ Hi Nguyệt thành khẩn nói: "Ngươi là một cô nương, mà cô nương thì không thể..."
Vệ Hi Nguyệt đút cho hắn ta một miếng cà rốt.
Sau đó để cho hắn ta tự càm còn con bé thì đi vòng ra sau lưng hắn ta rồi nằm bò trên lưng hắn, hai tay nắm lấy lỗ tai hắn ta lại: "Chay!"
Quỷ Phế: “..."
Bốn đứa nhỏ cứ chơi mãi, cho đến khi Đại Hổ, Nhị Hổ và Tiểu Hổ ngủ guc trên cỏ thì Vệ Lục Lang mới cuối cùng cũng đánh bại được con trai mình.
Hắn ta ngay cả khi đi bộ cũng cảm thấy chóng mặt
Vệ Hi Nguyệt nằm ngủ trên lưng Quỷ Phố.
Lý Uyển chạy đến ôm Vệ Hi Nguyệt và ba nhóc Tiểu Hổ quay về phòng.
"Nhị tẩu, ta tới rồi."
Vệ Đình một tay một đứa, xách đám nhóc đang ngủ say đến phía tây.
Lý Uyển đi lấy nước cho mấy đứa nhỏ tắm.
Ba huynh đệ đi vào thư phòng.
Vệ Lục Lang hỏi tình hình của Vệ Đình và Vệ Thanh, Vệ Thanh vẫn như cũ, vết thương do Vệ Đình đánh nhau với Hách Liên Nghiệp gần như đã lành lại.
"Đại ca và Tiểu Lục có khỏe không ạ?"Vệ Thanh hỏi.
Vệ Lục Lang nói: "Chúng ta không có gì không tốt cả, chỉ là chúng tôi không có giấy thông hành nên phải trốn tránh người của quan phủ."
Họ len lén lẻn vào Nam Cương, không hề có giấy tờ thông quan hay giấy thông hành.
Nhưng vậy thì cũng có lợi mà cũng có chỗ hại, hai là phải tránh quan phủ còn lợi là hành động tự do không dễ bị theo dõi.
"Đại ca và Tiểu Lục biết vì sao chúng ta tới Nam Cương không?" Vệ Thanh hỏi.
Vệ Lục Lang gật đầu nói: "Biết, Uất Trì Tu ở trên đường có nói phụ thân có thể là vẫn còn sống, hơn nữa có thể là bị người của Nam Cương bắt giữ. Tiểu Thất là tuân lệnh tới tìm phụ thân, Duệ Vương cũng tới. Nhưng bị các ngươi bỏ rơi, còn Nhị ca là đến để tìm thuốc."
Uất Trì Tu quả thực chính là sát thủ nói nhiêu nhất trên thế giới này, đáng lẽ ra hai huynh đệ tương phùng thì nên tự mình kể chuyện cho đối phương biết nhưng hắn ta cứ thao thao bất tuyệt.
Vệ Thanh muốn đánh hắn ta.
Quỷ Phố cũng muốn đánh.