Chương 1819: Vả Mặt Hành Ha Can Ba 2
Chương 1819: Vả Mặt Hành Ha Can Ba 2Chương 1819: Vả Mặt Hành Ha Can Ba 2
Mị Cơ nhanh chóng đáp lại: "Tối hôm qua Thánh Nữ điện xảy ra chuyện, đài bị phá hủy phân nửa, sáng nay mới tạm thời dựng lại, mất khoảng một canh giờ. Những người đánh trống khua chiêng kia là nghi thức Thánh tuyển của Thánh Nữ điện."
"Trình Tang đâu?" Tô Tiểu Tiểu lại hỏi.
Mi Cơ vừa nhai khoai lang vừa nói: "Ở trong sân chơi chọi dế với Uý Trì Tu."
Tô Tiểu Tiểu: "Chẳng phải hắn ta là ám vệ à?"
Mi Cơ: "À, Toàn thúc đã định hướng rõ ràng cho hắn rồi."
"Đầy tớ?"
"Con hát.
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Hôm nay Tô Tiểu Tiểu chuẩn bị tham gia điện tuyển, cuối cùng Tạ Vân Hạc cũng đã tới.
Ông ta vừa mới bước vào sân thì đã thấy Trình Tang và một nam tử trẻ tuổi đang ngồi trên đất chơi rất hăng hái.
Tạ Vân Hạc nhíu mày.
Thôi quản sự khẽ nói: "Người đó là hộ vệ mà Toàn thúc tìm tới ạ, nhưng ta nghe nói..."
"Nghe nói gì?" Tạ Vân Hạc hỏi.
Thôi quản sự do dự nói: "Thực ra hắn ta là một con hát."
Vẻ mặt Tạ Vân Hạc trở nên đen sì.
Phu nhân của mình công khai nuôi con hát ở phủ, hơn nữa còn là một con hát trẻ và cường tráng hơn mình rất nhiều. Chỉ trong phút chốc, Tạ Vân Hạc cảm thấy đầu mình đang chuyển sang xanh rồi.
Có điều nếu Trình Tang đã khỏi bệnh điên hẳn rồi thì sao nàng ấy vẫn còn ngồi xổm trên đất chơi chọi dế?
Sâu trong ánh mắt của Tạ Vân Hạc loé lên sự ngờ vực.
"Đại tiểu thư, lão gia tới rồi ạ." Toàn thúc nhắc nhở.
Trình Tang nhanh chóng ném phăng con dế trong tay, hùng hổ đứng dậy, ánh mắt lạnh lão liếc nhìn Tạ Vân Hạc.
"Tiểu Tu, chúng ta vào thôi."
Uý Trì Tu đi theo Trình Tang vào trong.
Tạ Vân Hạc trở nên khá khó coi.
Thân phận của Uý Trì Tu thật sự là hộ vệ, còn con hát chỉ là do người trong phủ đồn thổi lừa gạt mà thôi, nhưng truyền tới mức thành ra thế này, mặt mũi của Tạ Vân Hạc cũng khó có thể không xấu hổ.
"Phu nhân, chúng ta nói chuyện đi."
Ông ta đi đến cửa, nói với Trình Tang.
Trình Tang phe phẩy cái quạt trong tay, không mặn không nhạt nói: "Giữa chúng ta không có gì để nói cả."
Nói xong, bà ấy nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Tạ Vân Hạc lại bị cự tuyệt lần nữa.
Lúc Trình Tang chơi dế cũng giống như mọi ngày, khiến người ta có cảm giác rằng bệnh của bà ấy hoàn toàn chưa khỏi hẳn.
Nhưng ánh mắt vừa nhìn ông ta lúc nãy lại khiến người ta rất khó đoán.
Mi Cơ thì thầm: "Ông ta lại tới thăm dò nữa rồi, sao ông ta còn chưa chịu từ bỏ ý định thế hả?"
Tô Tiểu Tiểu nhìn Tạ Vân Hạc xoay người rời đi qua khe cửa.
"Nếu dễ dàng từ bỏ như thế thì không phải là Tạ Vân Hạc. Ông ta đã kiểm soát toàn quyền của Trình gia, nhưng nếu còn thêm một ngày lệnh bài gia chủ chưa tới tay thì ông ta lại thêm một ngày không đủ danh chính ngôn thuận. Muốn đoạt được lệnh bài gia chủ thì chỉ có một cách duy nhất - chứng minh bệnh điên của Trình Tang vẫn chưa khỏi, lời nói của bà ấy sẽ không có giá trị nữa."
Tô Tiểu Tiểu cài chiếc trâm lên tóc: "Được rồi, chúng ta đi thôi, ở nhà đã có Toàn thúc trông chừng rồi, Tạ Vân Hạc không có cơ hội nói chuyện đâu."
Tô Tiểu Tiểu sang phòng bên cạnh chào tạm biệt Trình Tang.
Bây giờ Trình Tang cũng đã yên tâm khi nàng ra ngoài rồi, bà ấy còn dặn dò nàng đi đường phải cẩn thận, cho xe ngựa đi chậm chút, không vội.
Toàn thúc tiễn hai người Tô Tiểu Tiểu ra cửa.
Tình cờ là Trình Liên cũng đến tiễn Trình Thanh Tuyết.
Không biết có phải vì muốn lấy lại chút thể diện hay không mà Trình Liên lại đưa xe ngựa của Thánh Nữ điện tới.
Theo lý mà nói thì Trình Thanh Tuyết là con của thiếp thất, xe ngựa của nàng ta phải xếp sau xe ngựa của Tô Tiểu Tiểu.