Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 182 - Chương 185: Bênh Vực Người Mình 4

Chương 185: Bênh Vực Người Mình 4 Chương 185: Bênh Vực Người Mình 4Chương 185: Bênh Vực Người Mình 4

Đại Ngô thị cùng Hà thị nhìn chằm chằm Tiểu Ngô thị, sợ nàng nhiều mang đi trong nhà một thứ.

Tiểu Ngô thị không thể phân thân nói lời cảm ở với Tô Bàn Nha, nhưng nàng ấy nhỏ giọng nói mấy ngày này Tô Bàn Nha trợ giúp mình và Lưu Bình.

Lưu Bình nghe xong khiếp sợ không thôi.

Chuyện hôm nay, hắn ta đoán được một chút manh mối, nhưng hắn ta không nghĩ tới Tô Bàn Nha không phải lần đầu tiên ra tay tương trợ.

Vậy cũng quá... Làm người khó mà tin được.

Kia chính là Tô Bàn Nhai

Nữ ác bá làng trên xóm dưới khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật!

Tiểu Ngô thị nói: "Bàn Nha là quý nhân của chúng ta, về sau chúng ta nhất định phải báo đáp nàng.

Lưu Bình vỗ ngực: "Tức phụ nhi nàng yên tâm đi! Làm trâu làm ngựa, ta cũng sẽ báo đáp nàng!"

Lúc này Tô Tiểu Tiểu cũng không biết, Lưu Bình nhìn qua tư chất bình thường, một ngày trong tương lai, thật sự dũng tuyền tương báo nàng ân đã từng tích thủy.

Tô Tiểu Tiểu ở nhà bếp thái thịt khô, ba đứa nhỏ vây quanh ở trước bệ bếp, một người cầm lấy một mảnh thịt khô sáng lấp lánh, từng miệng nhỏ gặm.

Miệng nàng vui sướng hát ca khúc, ba đứa nhỏ phối hợp tiết tấu, vừa ăn vừa vui vẻ.

Một màn này, hơi ấm áp.

Vệ Đình chưa thấy bộ dáng vui vẻ như thế của ba tiểu tể tử, từ khi sinh ra bọn họ sống ở trong nước sôi lửa bỏng, là sau khi tới Tiểu Tô gia, mới như tìm được yên ổn đã lâu.

Tô Tiểu Tiểu vừa ngẩng đầu, vừa vặn đụng phải ánh mắt Vệ Đình.

Nàng đang muốn chế nhạo Vệ Đình vài câu, Vệ Đình đã mở miệng trước một bước: "Giúp người ở riêng mà thôi, đến nỗi vui mừng như vậy."

Mũi Tô Tiểu Tiểu hừ lạnh, tiếp tục thái rau: "Ngươi biết cái gì? Ta gọi cái này là giúp công nhân giải quyết nỗi lo về sau!"

Công nhân của nàng, nàng phải che chởiI

Ai muốn bắt nạt, không có cửa đâu!

Dừng một chút, Tô Tiểu Tiểu híp mắt nói,'Ngươi tới nhà bếp làm gì? Gần đây ngươi hay lượn lờ thường xuyên ở trước mặt ta đấy, Vệ Đình, ngươi sẽ không thật sự coi trọng ta chứ?”

Vệ Đình lạnh lùng cười: "A, nghĩ rất hay." Tô Tiểu Tiểu thái rau, nhướng mày: "Người ta lớn lên cũng rất đẹp, đúng không, Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu Hổ?"

Ba đứa nhỏ ừ ừ gật đầu.

Nương đẹp nhất!

Không chấp nhận phản bác!

"Tiểu te tử..." Vệ Đình cảm thấy lại tiếp tục như vậy, sợ là bọn họ không nhớ rõ đến tột cùng mình là nhi tử của ai.

Tô Tiểu Tiểu xem xét lòng bếp, nói với Vệ Đình: "Tới vừa lúc, thêm chút củi lửa."

Vệ Đình chống quải trượng đi tới, ngồi xuống băng ghế nhỏ, đặt vải dày trên đùi bên phải, câm cành khô trên kệ, hai đầu dùng sức đè xuống.

Cachl

Cành khô bẻ gãy.

Người nhà quê đều là bẻ cành khô như vậy, nhưng nếu để người kinh thành nhìn thấy, sợ là kinh hãi rớt cằm.

Thiếu niên thành danh đại sát thần, bẻ gãy xương sống lưng địch nhân, bóp cổ quân địch, dam qua muôn vàn xương khô, băng qua thây sơn biển máu, một đôi tay nhuộm vô số máu tanh đặc sệt.

Lúc này, lại cam tâm tình nguyện ngồi ở một gian nhà bếp cũ nát, làm hương dã thôn phu cho người ta.

"Lột bắp ngô." Tô Tiểu Tiểu nói.

Vệ Đình đi rửa tay, bắt đầu lột bắp ngô.

Tô Tiểu Tiểu: "Còn muốn một xô nước."

Vệ Đình lại đi lấy nước.

Không phải chứ, hôm nay gia hỏa này nghe lời như vậy?

Tô Tiểu Tiểu đánh giá hắn trên dưới một phen, nói thật, hắn và Tô lão phụ thân một ngày không cần thiết cực lan công, nàng đều cảm giác không bình thường.

"Nương, no rồi.' Tiểu Hổ ăn không vô, giơ nửa thịt khô gầy, mắt trông mong nhìn Tô Tiểu Tiểu.

Cậu bé ăn phần nhiều mỹ, bởi vì mỡ dễ gặm, thịt hơi cứng, răng nhỏ của cậu không cắn được.

"A, lại phải ăn thịt." Tô Tiểu Tiểu thở dài, đưa qua tay nhỏ Tiểu Hổ ăn luôn.
Bình Luận (0)
Comment