Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 183 - Chương 186: Đoàn Viên 1

Chương 186: Đoàn Viên 1 Chương 186: Đoàn Viên 1Chương 186: Đoàn Viên 1

Ba người chỉ có Đại Hổ ăn xong, Nhị Hổ cũng cho Tô Tiểu Tiểu.

Trên bệ bếp rơi xuống một chút chà bông cũng bị Tô Tiểu Tiểu ăn luôn.

Vệ Đình nhìn bộ dáng nàng và ba hài tử ở chung, ánh mắt giật giật, không nói gì. ...

Ngày mai chính là giao thừa, đây là năm đầu tiên Tô Tiểu Tiểu tới cổ đại, nàng rất coi trọng.

Kiếp trước, Lê nữ sĩ và Tô viện sĩ chỉ có ở ngày tất niên đó mới có thể tụ ở bên nhau, đáng tiếc dù vậy, nhà bọn họ cũng chưa từng có không khí ăn tết.

Ba người ăn cơm tất niên bảo mẫu làm, nhìn tiết mục cuối năm phát sóng trực tiếp, đón giao thừa đến mười hai giờ, lại ăn bữa sủi cảo hoặc uống một chén súp nấm tuyết, năm này coi như trôi qua xong.

Toàn bộ buổi tối, Lê nữ sĩ và Tô viện sĩ giao lưu không vượt qua mười câu.

Nàng làm tiểu hài tử duy nhất trong nhà, mấy năm trước còn có thể ríu rít, sau khi lớn lên giống như bọn họ thành một máy móc không có tình cảm ăn tết.

Giữa trưa, Tô Tiểu Tiểu nấu cơm thịt khô bắp, thịt khô nấu thật sự mềm, hàm hương này và bắp ngọt thanh hoàn mỹ hỗn hợp ở bên nhau, hơn nữa lại trộn lẫn một chút gạo nếp, ăn lên mềm dẻo.

Ba tiểu đậu đinh thích cực kỳ!

Toàn gia vùi đầu cơm khô, một nồi to cơm thịt khô chớp mắt thấy đáy.

Tô Tiểu Tiểu ăn sáu phần đã no, giảm béo cũng chỉ có thể ăn như vậy.

Cứ việc nàng sáu phần no... Kỳ thật phân lượng cũng không ít.

Nàng tính đi nấu chút cơm cháy, sau khi mở nắp nồi, cơ thể béo chấn động!

Không phải chứ?

Toàn ăn hết?

Ta làm chính là hai phần đấu!

Có phải các ngươi quá có thể ăn hay không?

Tô Tiểu Tiểu cảm thấy mình cần phải gia tăng kiếm tiên, bằng không tốc độ kiếm tiền vô cùng có khả năng sẽ không đuổi kịp tốc độ toàn gia ăn.

Buổi chiều, Tô Tiểu Tiểu tính làm chút đồ rán.

Nàng rửa cái bàn nhà chính đến sạch sẽ, rải bột mì lên.

Nàng nhớ rõ kiếp trước khi còn nhỏ đi nhà bà ngoại ở nông thôn, bà ngoại là dùng ván cửa làm cái bàn, cả gia đình tụ tập chung làm việc, làm được rất nhanh.

Hiện giờ dân cư trong nhà này không nhiều lắm, cái bàn là đủ dùng. Tô Tiểu Tiểu lấy cục bột lên men tốt lại đây, cắt thành lớn nhỏ đều đều bao quanh, cán thành sợi, xoa thành bánh quai chèo bằng năm centimet.

Tô Nhị Cẩu nhìn là biết, dựa theo hồ lô họa gáo, một hơi xoa mười cái bánh quai chèo nhỏ.

Tô lão phụ thân và Vệ Đình không có thiên phú này, hai người xoa không phải bánh quai chào, là mạt chược.

Tô Tiểu Tiểu xù lông: "Ta thật vất vả từ cục bột cán thành mì sợi... Các ngươi lại nặn thành viên tròn!"

"Nương." Đại Hổ giơ bánh quai chèo mình nặn xấu lộc cộc lên.

Tô Tiểu Tiểu nhìn thoáng qua, nói: 'Hài tử đều nặn đẹp như các con!"

Tô Tiểu Tiểu thay đổi việc có kỹ thuật hàm lượng thấp cho hai người— làm sủi cảo.

Cắt miếng bột hơi mỏng thành từng hình thoi nhỏ, ở giữa vẽ ra một đao, xuyên một góc bột mì hình thoi từ trong khe ra, chính là sủi cảo khi còn nhỏ bà ngoại đã làm cho nàng.

Vệ Đình phụ trách cắt và rạch, Tô lão phụ thân phụ trách xuyên.

Đừng nói, đao công của Vệ Đình là rất tốt, dứt khoát lưu loát, một tấc không nhiều lắm, một tấc không ít, chút xíu không kém.

Tô Tiểu Tiểu trừng to mắt hạnh, cúi xuống thưởng thức tác phẩm nghệ thuật Vệ Đình cắt ra, nhỏ giọng nói thâm: "Ngươi từng luyện?”

"Ừ, từng luyện."

Ngón tay thon dài như ngọc của Vệ Đình cầm đao, thành thạo vẽ ra chiêu dài và góc độ hoàn toàn nhất trí.

"Lúc giết người không chỉ có muốn tìm đúng yếu hại... Góc độ và chiều sâu kém một phân, đều không giết chết người."

Tô Tiểu Tiểu: "..."
Bình Luận (0)
Comment