Chuong 190: Chung Phong 1
Chuong 190: Chung Phong 1Chuong 190: Chung Phong 1
Vẻ mặt Tô Tiểu Tiểu buông lỏng: "Vậy đêm nay... Oan ức cho ngươi và Nhị Cau chen chúc, ngày mai ta sửa giường một chút, nếu không sửa được ngươi lại cố chịu mấy ngày, chờ qua năm đi cấp mua một chiếc giường trở về."
"Khuê nữ! Nữ tết Chơi pháo trúc xong! Bụng thật đói!"
Tô lão phụ thân sải bước lại đây tìm: "A? Hai đứa ở chỗ này, Tiểu Hổ ngủ rồi sao?"
Ông nhìn tiểu đậu đỉnh trong lòng khuê nữ, không tự giác mà hạ thấp âm lượng.
Tô Tiểu Tiểu sờ đầu trơn bóng của Tiểu Hổ: "Mới vừa ngủ, Đại Hổ Nhị Hổ còn chưa ngủ sao?”
Tô lão phụ thân cười nói: “Còn chơi! Lại đi chặt cây trúc!"
Đi với Tô Nhị Cẩu.
"Hai ngươi ngồi trong phòng làm gì?" Tô lão phụ thân cảm giác không khí kì quái.
Vệ Đình thở dài một hơi: "Phụ thân, Đại Nha chạy trong phòng ta, làm sập giường của ta."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta... Ta là cân nặng!"
Cân nặng lên trên giường sao? Vẻ mặt Tô lão phụ thân ngạc nhiên nhìn khuê nữ béo nhà mình, lại nhìn nữ tế ngọc thụ lâm phong, trong lúc hoảng hốt như hiểu ra cái gì đó.
Khuê nữ béo của ông ấy, rất có phong phạm của nương nàng năm đói
Nhớ trước đây, ông là một mao tiểu tử, đêm đại hôn thẹn thùng đến không dám nhìn thê tử, cuối cùng vẫn là thê tử thành thạo —
Không không, cần thiết là ông, chính là ông!
— Tuyệt đối không thừa nhận mình là bị đẩy ngã kia!
Tô Tiểu Tiểu nhìn vẻ mặt của phụ thân, đã biết ông hiểu sai rồi.
"Phụ thân! Người hiểu lầm rồi! Không phải như người nghĩ đâu!"
Nàng nhìn về phía Vệ Đình, hung dữ nói: "Ngươi giải thích rõ ràng với phụ thân ta đi!"
Vệ Đình thở dài: "Haiz, để ta dọn đi trong phòng ngươi, nói thẳng là được, hà tất làm sập một chiếc giường?"
Tô Tiểu Tiểu: "... !!"
A a a! Vệ Đình! Ta muốn giết ngươi!
Vệ Đình dọn vào phòng Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu ôm Tiểu Hổ ngủ say đi theo phía sau hắn, nghiến răng nghiến lợi!
Vệ Đình lạnh nhạt cười: "Vậy đêm nay, ta ngủ bên ngoài?"
"Hừ!" Tô Tiểu Tiểu không muốn để ý đến hắn. Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng bỏ Tiểu Hổ vào 6 chăn, rõ ràng cả người thở phì phì, cố tình đối xử với hài tử lại có một tia ôn nhu khác.
Thói quen là thứ rất đáng sợ, chẳng sợ không có chút quan hệ huyết thống nào, nhưng xử xử, có một số thứ đã khắc vào trong xương cốt.
Sau khi Tô Tiểu Tiểu đắp chăn bông lên cho Tiểu Hổ, xoay người đi thu thập song cửa sổ cắt một nửa trên bàn.
Vệ Đình nhéo khuôn mặt tiểu gia hỏa.
Tiểu Hổ lập tức bị bóp tỉnh!
Cậu bé mở mắt to đen lúng liếng, nhìn thấy phụ thân nhà mình, đáy mắt xẹt qua một tia hoảng sợi
Sau đó cậu bé xoay đầu, nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu bận việc ở bên cạnh bàn.
Nương ở đây, là phòng nương.
Tiểu Hổ lại an tâm nhắm mắt lại ngủ.
Vệ Đình bị nhi tử hung hăng ghét bỏ, khóe miệng co rút: "Tiểu te tử!"
Tô Tiểu Tiểu thu dọn, lại quyết định cắt mấy cái còn lại.
Nàng ngồi xuống ở bên cạnh bàn, vừa cắt giấy dán cửa sổ, vừa đắc ý nói: "Đừng cho là ta không biết ngươi đánh chủ ý gì! Muốn lấy lệnh bài về sao! Ta cam đoan với ngươi, ngươi không lấy được! Chẳng sợ giữa ngươi và ta khoảng cách âm, cũng mơ tưởng biết lệnh bài ở nơi nào!"
"Khoảng cách âm cái gì?" Vệ Đình hỏi.
Tô Tiểu Tiểu liếc hắn một cái, không mặn không nhạt nói: "Chính là giữa một người nam nhân và một nữ nhân, khoảng cách gần nhất!"
Miệng nàng nhảy ra từ bản thân chưa từng nghe, lúc đầu Vệ Đình tưởng phương ngôn vùng này, về sau hắn dần phát hiện những từ hiếm lạ cổ quái đó chỉ có một mình nàng nói.
Vệ Đình nghi hoặc rốt cuộc đầu nàng lớn lên như thế nào, sao không giống người bình thường như vậy.
Với một cổ nhân nghe không hiểu thực sự không thú vị.
Tô Tiểu Tiểu nói sang chuyện khác: "Ngươi không ngủ?"
"Ngươi cũng không ngủ?" Vệ Đình hỏi lại.