Chuong 191: Chung Phong 2
Chuong 191: Chung Phong 2Chuong 191: Chung Phong 2
Tô Tiểu Tiểu hu nói: "Ta cắt giấy dán cửa sổ, đón giao thừa, Sao? Ngươi ở lại với ta?"
Vệ Đình: “A."
Trong lòng Vệ Đình tính thế nào, Tô Tiểu Tiểu rõ ràng, muốn để nàng ngủ tìm lệnh bài, nằm mơ đi!
Lệnh bài ở phòng thuốc, chính nàng đều không lấy được!
Nhưng nói lại, Vệ Đình sẽ làm được một bước này, là bất ngờ của nàng.
Điểm mấu chốt của gia hỏa này ở đâu?
Hay là nói vì lấy lệnh bài về, hắn ngay cả mình cũng có thể đáp vào?
Với mình cũng thật tàn nhẫn!
Người như vậy may mắn không phải là kẻ thùi
Có một số người với kẻ thù đều không nhân từ nương tay chút nào, với chính mình lại không hạ thủ được.
Đương nhiên, đây cũng từ nghiệm chứng tầm quan trọng của lệnh bài kia, Tô Tiểu Tiểu không nhịn được càng thêm tò mò.
Rốt cuộc là cái gì?
Sao Vệ Đình và Cảnh Dịch đêu muốn có được nó như thế?
Đến tột cùng có phải nó là đồ vật thuộc về Vệ Đình hay không?
Nếu vậy, hành vi của Cảnh Dịch chính là đang cướp đoạt của Vệ Đình?
Ngày nào đó hai người bọn họ đánh nhau, chính mình giúp ai—
Nàng suy nghĩ dần dần chạy trật.
Vệ Đình nhìn nàng buồn bực trong chốc lát, trong chốc lát khổ đại cừu thâm, vẻ mặt quả thực còn xuất sắc hơn Tiểu Hổ.
"Cắt vào tay!"
Hắn lạnh giọng nói.
"Ta mới sẽ không!" Tô Tiểu Tiểu vô phùng hoàn hồn, tiếp tục răng rắc răng rắc cắt giấy dán cửa sổ.
Chỉ chốc lát sau nàng cắt xong rồi, trước cầm mấy tờ đi phòng Tô lão phụ thân, dán một mảnh lên song cửa sổ của Tô lão phụ thân.
"Tỷ!"
Tô Nhị Cẩu đã trở lại, cậu không chém cây trúc, nhưng một tay ôm một hài tử đang ngủ.
Vẻ mặt của Tô Nhị Cẩu cực kỳ oan ức: "Tỷ, bọn họ có thể ngủ!" Một giây trước, Đại Hổ và Nhị Hổ còn ở trên nền tuyết, hứng thú bừng bừng kêu oa oa.
Giây tiếp theo, hai người đã vươn cánh tay với Tô Nhị Cẩu.
'Cữu cữu, ôm."
Cậu cho rằng hai tiểu gia hỏa đi mệt, thuận tay ôm.
Nào biết vừa đến trong lòng cậu, hai người nghiêng đầu nhỏ, ngủi
Cậu cũng chưa chém xong cây trúc, còn ôm hai tiểu quả cân đi một đường, cánh tay sắp bị gấy rồi, hu hul
"Không mang theo như vậy! Là bọn họ muốn đi chặt cây trúc!"
Hôm nay, là nghẹn khuất Nhị Cẩu Tử.
Tô Tiểu Tiểu cười ha ha.
Tô Nhị Cẩu oan ức nói: "Tỷ, tỷ còn cười!"
"Được được được, không cười đệ." Tô Tiểu Tiểu vỗ bả vai cậu: "Ha ha ha ha ha hai"
Tô Nhị Cẩu: "...
Tô lão phụ thân nhận lấy hài tử, tiểu gia hỏa ngủ ngon lành, khuôn mặt đỏ bừng, không biết mơ thấy cái gì, miệng nhỏ ê ê a a, lông mày giơ lên, trong mộng cũng thần khí được ngay.
Tô lão phụ thân càng nhìn càng thích.
Ngoài miệng ông không nói, nhưng kỳ thật trong lòng là rất thương ba tiểu gia hỏa, biểu hiện rõ ràng nhất chính là ông không keo kiệt với ba tiểu gia hỏa.
Trước kia không bỏ được mua kẹo hồ lô cho ba người, hiện giờ bỏ được mua... Một xiên.
Ba người ăn một xiên.
Mua cho Tô Tiểu Tiểu chính là một mình nàng ăn ba xiên!
Trời đất bao la, khuê nữ lớn nhất!
Tô lão phụ thân ôm hài tử đi phòng Tô Nhị Cẩu, nhân tiện cũng ôm Tiểu Hổ trong phòng Tô Tiểu Tiểu đi.
Giao song cửa sổ dư lại cho Tô Nhị Cẩu và Vệ Đình đi dán, Tô Tiểu Tiểu đi nhà bếp nấu ăn khuya.
Gầy nhiều cân như vậy, muốn thưởng cho mình một chút!
Chỉ... Ăn bơ lạc chấm sủi cảo.
A không đúng, là sủi cảo chấm bơ lạc.
Tô Tiểu Tiểu làm chính là vỏ bột ngô tôm bóc chưng sủi cảo, tôm là từ chỗ Phù đại nương thuận tay cầm ve làm tôm bóc vỏ, khô tám đến chín phần, có một vị muối biển nhàn nhạt, người địa phương ăn không quen, bởi vậy bán không được tốt.
Tô Tiểu Tiểu lại rất thích.