Chương 1896: Người Thừa Kế Trình Gia. 2
Chương 1896: Người Thừa Kế Trình Gia. 2Chương 1896: Người Thừa Kế Trình Gia. 2
Vừa nói đến quốc sự thì nàng ta đã cảm thấy buồn ngủ.
Nếu có Tĩnh Ninh ở đây thì nói chuyện quốc sự với nàng ấy cả đêm thì nàng ấy cũng sẽ không buồn ngủ.
Nhưng nàng ta thì không được.
Nàng ta nhắm mắt lại, xoay người ngủ sâu.
Tô Huyên ngồi kê chân trước giường, lưng tựa vào mép giường, tư thế không quá tao nhã, nhưng hắn ta lại khiến người khác cảm thấy thoải mái nhìn rất dễ chịu.
Công chúa Huệ An ngủ say, vẫn dùng hai ngón tay nắm chặt áo của hắn ta, dường như sợ nửa đêm hắn ta sẽ bỏ nàng ta lại mà chạy mất, để nàng ta một mình đối mặt với rắn độc.
Thời tiết Nam Cương nóng nực, công chúa Huệ An cũng không ngủ được ngon giấc.
Không được một lúc nàng ta sẽ đá chăn, để lộ đường cong tinh tế khi nằm nghiêng.
Tô Huyên lật sách trong tay cũng không quay đầu lại.
Chỉ khẽ quơ tay đắp chăn lại cho nàng ta. ...
Biệt viện trong ngõ Trường Lưu, Uất Trì Tu trở về Trình gia, những người khác cũng trở về phòng mình.
Vệ Đình đứng yên một chỗ.
Quỷ Phố hỏi: "Đệ đang nghĩ gì vậy?"
Vệ Đình nhìn mặt nạ ngọc được ghép hoàn chỉnh để trên bàn: "Ta đang nghĩ, người đêm nay đến đây hiểu rõ tình huống của chúng ta như lòng bàn tay, hoặc là người quen của chúng ta."
Trong nhà có bảy huynh đệ, người thông minh nhất chính là Vệ Đình.
Hắn có thể đưa ra kết luận thì cũng nhất định có đạo lý của hắn.
Huống hồ Quỷ Phố cũng mơ hồ cảm nhận được khi ra đối phương không muốn giết người.
Vệ Đình nói: "Hắn ta chỉ muốn giết phụ thân, chứ không muốn giết chúng ta."
Điều này rất kỳ lạ.
Vốn nên diệt cỏ tận gốc, giết Vệ Tư thì nhất định bọn họ sẽ báo thù cho phụ thân, nên điều tốt nhất là nên giết hết tất cả bọn họ.
Nhưng đối phương lại không làm như vậy.
Ngoài ra còn có một chuyện rất kỳ lạ.
Đêm nay nhị ca không xuất hiện. ...
Đêm tối lạnh như băng, trên dưới Trình gia đều đã nghỉ ngơi, chỉ có đông viện của Trình Liên.
Đèn trong đông viện luôn được thắp sáng, không một hạ nhân nào nghỉ ngơi. Không có lý do gì khác, là Thánh Nữ đã trở vê.
Từ lúc Trình Thanh Dao làm Thánh Nữ, một năm cũng không trở về được một hai lần, mõi lân trở về Trình gia đều sẽ huy động rất nhiều người đến nghênh đón Thánh Nữ.
Nhưng hôm nay lại không giống như vậy.
Dường như tất cả hạ nhân trong phủ đều bị Trình Tang gọi đi, trừ người trong đông viện của Trình Liên.
Tạ Vân Hạc ngôi trên ghế thái sư, không nói lời nào.
Thánh Nữ ngồi bên cạnh ông ta, cũng là chủ vị.
Trình Liên và Trình Thanh Tuyết ngồi phía dưới, Trình Thanh Tuyết khóc như mưa.
"Đều tại nàng ta! Đều tại nàng ta! Từ lúc nàng ta đến Trình gia, thì ta đã thấy không có một ngày được yên tâm!"
Nghe nói khi tiểu nha đầu này đến Trình Gia nhận người thân thì trong lòng Thánh Nữ đã không yên tâm.
Nàng ta từng chứng kiến nhiều vở kịch, nàng ta là Thánh Nữ, chỉ can động một ngón tay thì sẽ bóp chết được một người.
Nhưng chuyện trước mắt dường như đã thoát khổ sự khống chế của nàng ta.
Tiểu nha đầu này không chỉ được Trình Tang nhận, còn lấy được lệnh bài gia chủ đã "mất tích nhiều năm."
Bọn họ đều cho rằng Trình Tang điên thành như vậy, thật sự không nhớ để lệnh bài gia chủ ở đâu.
Thì ra là luôn bị nàng giấu đi.
Mà nha đầu này lại cùng Doãn gia đoạt đi vị trí Thánh Nữ vốn thuộc vê Trình Thanh Tuyết.
Qua ba tháng nữa thì nàng ta sẽ thoái vị.
Theo kế hoạch thì nàng ta sẽ thừa kế Trình gia, để Trình Thanh Tuyết nắm Điện Thánh Nữ.
Bây giờ Trình gia cũng được, Điện Thánh Nữ cũng vậy, bây giờ đều sắp trở thành vật trong tay nàng rồi.
"Thanh Dao con nói gì đi, bây giờ rốt cuộc nên làm sao?"