Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1910 - Chương 1917: Tình Thương Của Cha Như Núi 1

Chương 1917: Tình Thương Của Cha Như Núi 1 Chương 1917: Tình Thương Của Cha Như Núi 1Chương 1917: Tình Thương Của Cha Như Núi 1

Đôi mắt Lý Uyển sưng đỏ nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu, nghẹn ngào hỏi: "Thất đệ muội... Sao lại thành ra như vậy?”

(Đệ muội: em dâu)

Mi Cơ đứng trước giường cũng phải ngơ ngác hỏi lại: "Đúng đó, Tiểu Tiểu, sao tiên sinh lại không có phản ứng gì vậy, kể cả thở cũng không..."

Tô Tiểu Tiểu hơi nhíu mày.

Không phải như này.

Nếu đã uống thuốc thì chắc hẳn cũng sẽ phải mất chút thời gian để hấp thu toàn bộ nhưng cũng sẽ không chậm đến mức này.

Tô Tiểu Tiểu bắt mạch cho Vệ Thanh.

Hơi thở đang bị cản trở.

Nàng lấy ra đồ châm cứu. Bắt đầu cởi quần áo của Vệ Thanh ra, dùng đầu ngón tay lần mò ra xương sườn, cách rốn bốn tấc rồi ghim xuống.

Điểm vừa ghim xuống là Trung quản huyệt, có thể chuyển hoá được sự trì trệ của khí.

Vệ Thanh cuối cùng đã có phản ứng.

Trước tiên là ngón tay hơi động đậy, kế đến là mí mắt hơi dựt.

Mạch đập không ngắt quãng nữa, nhịp thở cũng trở nên đều và có lực hơn.

Thuốc cũng đã có tác dụng.

Lý Uyển cầm tay Vệ Thanh, cảm nhận được cơ thể hắn ta đang dần ấm lại.

Bà kích động nói: “Tay... tay không còn lạnh nữa!"

Mọi người lúc này mới thở dài một hơi thật nhẹ nhõm.

Mỏi mòn cả một đêm, rồi cũng chờ được đến lúc trời quang mây tạnh thấy được ánh trăng.

Trái tim nhỏ bé của Mi Cơ trong đêm nay đã bị doa sợ hãi vô cùng.

Cuối cùng chờ được tin tốt, nàng ta cảm thấy uỷ khuất cực kỳ, cái miệng nhỏ mím lại.

Oa, muốn khóc quá.

Huhul

Ám vệ kéo nàng ta ra ngoài, bay lên nóc nhà đen sì đang gió lồng lộng: "Khóc đi."

Đang mở miệng khóc lớn, gió bay vào khiến miệng nàng ta trở thành miệng ấch đau thương:

Mới nãy Vệ Thanh còn bất động mà nằm ở đây, giống như một bức tượng không thể nhúc nhích. Vậy mà giờ đây lại có thể thấy được sự hồng hào trên gương mặt, Vệ Đình cũng thoáng yên lòng.

Hắn quay sang nhìn thấy cặp mắt không chịu được sự mệt mỏi của Tô Tiểu Tiểu, nhẹ giọng nói: "Nàng về phòng nghỉ ngơi một chút đi."

Suốt một buổi tối Lý Uyển vẫn luôn lo lắng túc trực bên cạnh Vệ Thanh sẽ không thể sống nổi, lại quên mất thất đệ muội của mình đang mang thai.

Bà áy náy đứng lên bảo: "Thất đệ muội..."

Tô Tiểu Tiểu cười cười: "Không có gì đâu Nhị tẩu, ta không mệt."

Lý Uyển lau nước mắt, đi lại bàn bưng mâm điểm tâm lại: 'Muội qua đây ăn chút gì roi ngủ đi.”

"Được." Tô Tiểu Tiểu nhận lấy.

Vệ Đình nắm tay nàng trở về phòng, nhân tiện đón Tiểu Hổ từ tay Vệ Lục Lang.

Ba đứa nhỏ ngủ ngon lành.

Tô Tiểu Tiểu ngồi xuống mép giường.

Nang muốn khom lưng cởi giày.

"Đừng nhúc nhích." Vệ Đình nói.

Tổ Tiểu Tiểu sửng sốt.

Vệ Đình quỳ một gối xuống rồi cởi giày ra cho nàng.

Vẻ mặt hắn lạnh lùng nói: "Sau này đừng có đột nhiên cúi xuống như vậy."

Dừng một chút, hắn bổ sung: "Sẽ đè nặng con trong bụng."

""

Tô Tiểu Tiểu nằm xuống.

Vệ Đình: ”...

Vệ Đình kéo cho nàng chiếc chăn mỏng để đắp, xong lại kéo mấy đứa nhỏ đang lăn qua.

Tổ Tiểu Tiểu nhìn gương mặt đang ghét bỏ của hắn, bất giác cảm thấy buồn cười.

Nàng nằm nghiêng người nhìn vào mắt hắn, đôi mắt này dù có ngắm nhìn bao nhiêu lân nữa vẫn không thấy chán.

Vệ Đình nhận ra ánh mắt không hề có một chút che giấu nào của nàng.

Nàng đúng là người như vậy, thích xem thì sẽ thoải mái mà ngắm nhìn, thoải mái mà thưởng thức, khônhg che giấu gì cũng không ngượng ngùng.

Vệ Đình dần đã thành thói quen.

Hắn còn không phải tiểu cô nương, sẽ không phải bị người ta nhìn chút là thấy thẹn thùng. Chương 131/. Inn ¡ nương Cua ha Như NuI ¡

Da mặt của hắn khá dày.

Không chỉ cho nàng ngắm mà còn nhẹ nhàng chỉnh lại dáng ngồi, đưa ra góc độ đẹp nhất cho nàng xem.

Tô Tiểu Tiểu quả thực rất vừa lòng.
Bình Luận (0)
Comment