Chương 1918: Tình Thương Của Cha Như Núi 2
Chương 1918: Tình Thương Của Cha Như Núi 2Chương 1918: Tình Thương Của Cha Như Núi 2
Nàng có thể ngắm nhìn khuôn mặt này một trăm năm.
Bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Đúng rồi, không nhìn thấy đại ca, đại ca đi đâu rồi? Trời sáng hết rồi mà còn chưa thấy trở về."
Vệ Đình nói: "Lãnh Tử Lăng lúc trời còn chạng vạng đã tới đây, đại ca đuổi theo Lãng Tử Lăng.'
Tô Ly cũng đã đi.
Tô Tiểu vẫn còn không biết chuyện Tô Ly đi tới Nam Cương, hai người ai cũng bận việc của mình, không cần lo lắng bị chạm mặt.
Vệ Đình cũng không biết chuyện Tô Huyên và công chúa Huệ An đã tiến vào Vương Đô.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Có phải trận chiến của Nhị ca và Lãnh Tử Lăng đang chuyển biến xấu phải không?”
Nàng vẫn luôn chăm Vệ Thanh uống thuốc, lần trước bắt mạch tuy Vệ Thanh có chút không ổn nhưng nếu không có gì bất ngờ xảy đến thì hắn ta còn có thể sống thêm mấy ngày.
Vệ Đình lắc đầu.
"Lãnh Tử Lăng chưa thấy được Nhị ca, buồi chiều Nhị ca đi ra ngoài, mãi cho đến khi tối mới trở về. Sau khi trở vê, sắc mắt huynh ấy không được tốt, trông như có tâm sự nhưng hỏi mãi không chịu nói."
"Nhị ca chính là như vậy, cứ thích đem những chuyện buồn cất giữ trong lòng."
"Về phòng không bao lâu thì huynh ấy ngất xỉu."
"Chúng ta không dám nói cho mấy đứa nhỏ biết, chỉ bảo là huynh ấy đi ngủ rồi. Nhưng Hi Nguyệt giống như đã biết hết mọi chuyện, luôn nắm lấy tay của Nhị ca. Kéo đi thì con bé sẽ la hét om sòm. Lúc sau con bé mệt lả người nên ngủ thiếp đi Nhị tẩu mới ôm đi đưa vào phòng bên cạnh."
Hi Nguyệt là một đứa trẻ nhạy cảm lại thông mình, con bé giống cha.
Con bé y lại vào cha như vậy, không dám tưởng tượng một ngày không còn cha, con bé có thể suy sụp và phải chịu khổ đến mức nào cơ chứ.
Tô Tiểu Tiêu suy tư gì đó rồi gật đầu: "Xem ra nhị ca thành ra như vậy là do cảm xúc dao động quá nhiều."
"Ngươi ở Trình gia thế nào rồi? Mi Cơ nói Thánh Nữ có cho ngươi ngọc bội để nhận biết thân phận."
"Ta đang muốn bàn lại với ngươi. Hình như ta và Trình gia... có gì đó liên quan đến nhau."
"Có chút liên quan đến nhau ý là... "Thất đệ muội!"
Đột nhiên Lý Uyển lảo đảo xông từ ngoài cửa vào trong phòng: "Muội đi qua coi Vệ Thanh maul
Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình vội vội vàng vàng đi tới phòng Vệ Thanh.
Nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ lừ của Vệ Thanh, chân mày Tô Tiểu Tiểu nhăn lại: "Tại sao lại như vậy?”
Lý Uyển nức nở nói: "Ta cũng không biết... lức vừa rồi thân nhiệt lạnh toát... sau khi thuốc phát huy tác dụng đã ấm lên rồi cơ mà... Ta cứ nghĩ chàng ấy sắp khỏi hẳn rồi cho đến khi... thân nhiệt lại càng tăng lên, không có dấu hiệu giảm xuống..."
Tô Tiểu Tiểu sờ trán Vệ Thanh.
Nóng quái
Nóng như vậy không nói, đã thế còn không ra mồ hôi.
Tô Tiểu Tiểu bắt mạch cho hắn ta, phát hiện thấy có một luồng khí khá kỳ lạ đang chạy tán loạn trong cơ thể.
Đơn thuộc này dành cho bệnh nhân đang phát lạnh trong người nhưng tình huống của Vệ Thanh lúc này lại không giống vậy.
Bệnh nhân thường thấy cũng chỉ là nhiễm độc lạnh mà vệ Thanh lại bị phế hơn phân nửa nội lực, bị đánh đứt gân tay gân chân, cơ thể lại suy yếu nghiêm trọng.
Lúc Tô Tiểu Tiểu sắt thuốc đã cố gắng hết sức cải thiện số lượng thuốc, giúp cho thuộc tính của thuốc trở nên ôn hoà hơn.
Nhưng tình huống bây giờ của Vệ Thanh có vẻ như cũng không chịu nổi.
Rốt cuộc thì hắn ta đã phải trải qua những thứ gì?
Tại sao trong cơ thể hắn ta lại có một luồng khí lạ dám du hành ngang dọc như vậy?
Do lúc đầu có độc lạnh đè nặng nên hơi thở không được thông nên lúc bắt mạch không thể cảm nhận được nhịp thở.