Chuong 1955: Gianh Quyen 3
Chuong 1955: Gianh Quyen 3Chuong 1955: Gianh Quyen 3
Tô Tiểu Tiểu cười nhạn: "Ông ngoại vừa nói cái gì vậy? Bảo ta thừa nhận con của Thánh Nữ? Trời còn chưa tối, ngài đã bắt đầu nằm mơ rồi?"
Tạ Vân Hạc tình ý sâu xa nói: "Ngươi đối với ta vô lễ, ta không tính toán với ngươi, lúc ngươi vừa mới về Trình gia, ta đúng là đã nghi ngờ ngươi, trong lòng ngươi tức giận ta cũng không trách ngươi. Nhưng, chuyện này liên quan đến danh tiếng của Trình gia, hy vọng ngươi đặt đại cục làm trọng.
Tô Tiểu Tiểu sắp nôn mất, không trách nàng ta? Nói giống như có tư cách lắm ấy.
Hôm nay trọng điểm không phải cái đó, tạm đặt nó sang một bên đã.
Tô Tiểu Tiểu cười ha ha: "Danh tiếng nàng ta quan trọng, danh tiếng của ta thì không quan trọng à? Ta chưa thành thân đã có ba đứa con, truyên ra ngoài thì sau này ta làm sao còn có thể gả cho người ta được nữa."
Tạ Vân Hạc nói: "Không phải do ngươi sinh ra, chỉ là một cuộc hôn ước được sắp đặt lúc còn ở quê mà thôi, ngươi tạm nhận mấy đứa trẻ trước, đợi sóng gió qua đi, ta lại nghĩ cách chấm dứt hôn ước này. Ngươi là tiểu gia chủ của Trình gia, người muốn thành thân với ngươi rất nhiều, đính hôn qua cũng không ảnh hưởng gì."
Tô Tiểu Tiểu cười: "Hóa ra ông ngoại cũng đã giúp ta sắp xếp chu toàn hết rồi, đây cũng chả phải thương lượng với ta mà là trực tiếp thông báo cho ta a, nếu như ta không đồng ý thì sao nhỉ?"
Tạ Vân Hạc nghiêm mặt nói: "Chìa khóa của khố phòng, ta sẽ bảo Bàng quản sự đưa cho ngươi.'
Tô Tiểu Tiểu: "Đã ở trong tay ta rồi."
Tạ Vân Hạc nhìn nàng: "Ta nói là ở điền trang, dưới danh nghĩ Trình gia có rất nhiều điền trang, thu nhập cũng không thua kém quý phủ."
Thần sắc của Tô Tiểu Tiểu thả lỏng một chút.
Nhưng rất nhanh lại lạnh lùng trở lại.
Tô Tiểu Tiểu hu nói: "Chỉ có vài điền trang liền muốn ta cõng thay nàng ta cái nồi đen như vậy, chuyện làm ăn thua lỗ thế này ta mới không làm. Cũng đừng nói nàng ta là di mẫu của ta, nàng ta ở trên phố suýt chút nữa thì giết chết ta, ta không có di mẫu như thế."
Tạ Vân Hạc không có phản bác nói đó là hiểu lầm, ông ta cũng là cao thủ đàm phán, biết cách làm thế nào bắt được trọng điểm.
Ông ta thâm trầm nhìn Tô Tiểu Tiểu: "Ngươi muốn thế nào thì mới đáp ứng?"
Tô Tiểu Tiểu cười nhìn ông ta: "Chuyện này cũng không khó, giao mạch khoáng của Trình gia ra là được.” Tạ Vân Hạc là người dù có gặp chuyện buồn vui hay tức giận thì cũng không thể hiện sắc mặt gì, bất kể gặp phải chuyện gì ông ta đều có thể duy trì sự bình tĩnh và từ tốn hiếm có.
Cũng chính cái tính cách này đã thu hút Trình Liên sâu sắc, cũng chiếm được lòng tin của các trưởng lão và Trình Thị.
Tuy nhiên, khi nghe được Tô Tiểu Tiểu nói muốn lấy mạch khoáng, đáy mắt Tạ Vân Hạc xẹt qua một tia kinh ngạc hiếm thấy.
Rất rõ ràng, ông ta không ngờ Tô Tiểu Tiểu vừa mới trở về Trình gia mà lại dám có khẩu khí lớn như vậy.
Ông ta bất động thanh sắc cầm tách trà lên: 'Mạch khoáng thuộc về Trình gia, sao có thể nói giao là giao? Nếu ngươi tò mò thì có thể đến xem bất cứ lúc nào. Hơn nữa, mạch khoáng vẫn luôn được người mà năm đó lão thái gia để lại quản lý, nếu ngươi không yên tâm, có thể đi hỏi Toàn Thúc.
Ý tại ngôn ngoại, ông ta không nhúng tay vào được, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc can thiệp.
Nếu Tô Tiểu Tiểu không hỏi Toàn Thúc, thì làm sao biết Trình gia vậy mà có mỏ chứ?
Tạ Vân Hạc nói nghe rất hay, người trong mỏ đều là người mà lão thái gia để lại, nhưng thực tế sớm đã bị ông ta thay thế rồi.