Chương 1956: Ba Diễn Viên Nhí 1
Chương 1956: Ba Diễn Viên Nhí 1Chương 1956: Ba Diễn Viên Nhí 1
Có những đứa con định sẵn là nối nghiệp lão tử, lão tử trung thành, nhưng con trai thì chưa chắc.
Tô Tiểu Tiểu cười cười: "Ý của ngoại tổ gia là ta đến khu mỏ làm cái gì ngài cũng sẽ không hỏi có phải không?”
Tạ Vân Hạc tình ý sâu xa nói: "Ngươi vừa mới đến Trình gia, còn có rất nhiều chỗ cần làm quen, có thể bắt đầu từ trong phủ trước, nếu đã quen thuộc rồi thì lại đi xem điền trang với cửa hàng, cơm thì phải ăn từng miếng một, đường phải đi từng bước, ta hiểu ngươi là lo lắng cho gia tộc, nhưng có một số chuyện không nóng vội được."
Xem phân tích cặn ke chưa kìa, chỗ nào cũng đã thay nàng suy nghĩ, còn ninh bo câu sau còn cao hơn câu trước, đổi thành một người không kiên định sẽ bị dắt mũi đi mất.
Tô Tiểu Tiểu là ai chứ?
Người có thể nhìn thấu nàng còn chưa ra đời đâu.
Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Ngoại tổ gia suy nghĩ cho ta thật thấu đáo, trong lòng ta rất cảm động, nhưng ý của ta không phải như vậy, là ngoại tổ mẫu muốn ta đến khu mỏ xem xem, ngoại tổ gia sẽ không có ý kiến gì chứ?"
Tạ Vân Hạc dừng động tác uống trà.
"Chỉ là đi xem thì ta đương nhiên không ý kiến gì, hôm nào có thời gian rảnh ta sẽ dẫn ngươi đến đó."
"Không làm phiên ngoại tổ gia nữa, ta muốn tự đi." Tô Tiểu Tiểu nói, rồi đưa tay về phía Tạ Vân Hạc.
Tạ Vân Hạc khó hiểu cho nên nhìn nàng: "Cái gì?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Lệnh bài của khu mỏ a, không có lệnh bài ta sao mà đi vào được? Cũng làm sao mà triệu tập những người trong khu mỏ nghe hiệu lệnh của ta chứ?”
Tạ Vân Hạc bình tĩnh nói: "Lệnh của gia chủ cũng có thể."
Tô Tiểu Tiểu xòe tay: "Nhưng ta không biết đã đem lệnh của gia chủ để ở đâu rồi!"
Tạ Vân Hạc không phải ngốc, làm sao mà không nhìn ra nàng đang lừa gạt chứ?
Ánh mắt ông ta âm trầm.
Tô Tiểu Tiểu thở dài: "Thật ra ta thế nào cũng được, gia chủ lệnh có thể một ngày tìm thấy, mười ngày tìm thấy, hay là một năm mới tìm thấy, dù sao cũng là ta! Cũng không biết Thánh Nữ có thể đợi được lâu như vậy không!"
Lần trước bởi vì ba đứa trẻ đó Thánh Nữ mới bị trừng phạt.
Hôm nay lại xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu phiền phức này không nhanh chóng giải quyết thì không biết Vua Nam Cương sẽ khiển trách thế nào. Nếu nàng ta bị tước đi vị trí trưởng lão thì mọi thứ sẽ trở nên vô ích.
Tô Tiểu Tiểu dùng ánh mắt không kiêng dè gì nhìn ông ta, bất giác mỉm cười.
"Thôi quản sự."
'Lão gia.'
"Đi lấy kim vũ lệnh."
... Vâng.'
Tô Tiểu Tiểu cầm được kim vũ lệnh, là vàng ròng, đúng là có tiền thì tùy hứng!
"Thời gian cũng không còn sớm, ta đi bồi ngoại tổ mẫu trước, ngoại tổ gia cũng nên nghỉ ngơi sớm."
Đi được vài bước, nàng lại quay đầu lại, mỉm cười.
"A, đúng rồi, ngoại tổ gia vừa mới nói sẽ giao điền trang lại cho ta đúng không? Thôi quản sự lát nữa nhớ đem đối bài đến cho ta nhé."
Khóe miệng Thôi quản sự giật giật.
Đèn dầu như hạt đậu.
Khuôn mặt của Tạ Vân Hạc bị bao phủ bởi bóng tối.
Bề ngoài ông ta trông có vẻ bình tĩnh, nhưng quản sự Thôi đã đi theo ông ta bao nhiêu năm như vậy sao lại không nhìn ra lão gia đang bực bội?
Người có thể ép lão gia đến bước này thật sự không nhiều.
Ông ta nghĩ ngợi, lão gia có lẽ không quan tâm đến mấy cái điền trang kia.
Ông ta cong người xuống, an ủi: "Lão gia ngài yên tâm, chỉ là một cái lệnh bài mà thôi, cô ta lấy được rồi thì sao chứ? Những người ở khu mỏ kia cũng chẳng phải thiện lương gì. Năm đó ngài phải bỏ ra biết bao tâm tư mới có thể thu phục được những người đó. Tôi cam đoan cô ta đi một lần thì sẽ khóc lóc trở vê, không dám đi lần thứ hai!"
Tô Tiểu Tiểu về đến viện tử.