Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1941 - Chương 1977: Treo Đánh Tra Nam 3

Chương 1977: Treo Đánh Tra Nam 3 Chương 1977: Treo Đánh Tra Nam 3Chương 1977: Treo Đánh Tra Nam 3

"Đúng." Tô Huyên nhìn đỉnh màn tối tăm, nhẹ giọng nói "Ta là người vô tâm, sẽ không có chuyện sẽ rung động với bất kỳ ai."

Đôi mắt hạnh của Tô Tiểu Tiểu mở to: "Huynh học đại ca của hunh không thành thân?”

Tô Huyên: “Đại ca là đại ca, ta là ta."

Tô Tiểu Tiểu cảm thấy trên người hắn có một loại cô đơn.

Hắn có bốn huynh đệ, song thân tổ gia đều khỏe mạnh.

Nhưng hắn dường như đã tự cô lập mình trong một thế giới cô độc.

Trên thế giới này không có ai có thể tiến vào, hắn cũng sẽ không đi ra.

Tô Tiểu Tiểu nói: "Huynh phải suy nghĩ rõ ràng, cho dù không lấy Huệ An, huynh cũng chạy không thoát khỏi hôn sự, . Hoàng hậu đã ngắm trúng huynh rồi, chỉ đợi huynh lên bảng vàng là sẽ chỉ hôn huynh và Tĩnh Ninh."

Tĩnh Ninh công chúa hiển nhiên không thích quẻ như huynh a...

Tĩnh Ninh là một công chúa mạnh mẽ, nàng ấy không cần một phò mã thông minh và thủ đoạn để áp đảo nàng ấy.

Tô Huyên tỏ vẻ không quan tâm.

Tô Tiểu Tiểu không cố gắng thuyết phục hắn nữa: "Vậy ta sẽ mang Huệ An công chúa đi."

Tô Huyên nói: "Tùy muội."

Tô Tiểu Tiểu để lại thuốc, đi đến bên bàn, nhẹ nhàng lay công chúa Huệ An: "Công chúa, chúng ta về thôi."

Huệ An công chúa mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu lên: "Hả? Tô Huyên tốt rồi hả? Vậy ngươi về đi, trên đường nhớ cẩn thận."

Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói: "Ngươi về cùng với ta."

Huệ An công chúa mắt còn đang lờ đờ buồn ngủ nói: "Ngươi định mang Tô Huyên đến Trình gia dưỡng thương à?”

Tô Tiểu Tiểu nói: "Hắn ở lại, ngươi về cùng với ta."

Công chúa Huệ An đột nhiên tỉnh táo, ngơ ngác nhìn Tô Tiểu Tiểu: "Vậy hắn há chẳng phải ở một mình sao?”

Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta sẽ sai người đến chăm sóc hắn."

"Cũng được, ta cũng không biết chăm sóc người khác, ta hình như cái gì cũng không biết..."

Tâm trạng của Huệ An công chúa sa sút.

Nàng ngước mắt nhìn về phía giường: "Tô Huyên..." Tô Huyên lạnh lùng nói: "Công chúa đi thong thả."

Nàng mười bảy rồi, cũng không còn là một đứa nhỏ bướng bỉnh nữa.

Sự kiêu ngạo của công chúa khiến nàng không thể nói bất cứ điều gì khiến đối phương giữ mình lại, cũng không thể đưa ra bất kỳ gợi ý nào để đối phương giữ lại.

Hơn nữa nàng vốn dĩ đến đây để tìm tiểu tùy tùng.

Trở về với tiểu tùy tùng là đương nhiên.

Nàng ta đứng dậy, mang theo sự kiêu ngạo của một công chúa, không hề ngoảnh đầu lại.

Tiếng bước chân biến mất ở cuối hành lang.

Tô Huyên nhắm mắt lại.

Trên đường, Huệ An công chúa không nói lời nào.

Nhìn thì giống như đang ngủ, nhưng Tô Tiểu Tiểu nghe được hô hấp của nàng ấy, rõ ràng là vẫn đang tỉnh.

Tô Tiểu Tiểu không có giễu cợt nàng, một số trò đùa thì là chừng vô hại, trong khi một số khác lại lấy danh nghĩa trò đùa để châm chọc người khác.

Tuy Tô Tiểu Tiểu miệng lưỡi độc ái nhưng cũng có phân đối tượng.

"Tiểu tiểu thư, đến rồi."

Phu xe dừng xe lại, mang một chiếc ghế dau tới.

Phương Tiểu Tiểu xuống xe trước, sau đó đưa tay đỡ công chúa Huệ An xuống.

Tay và đầu gối công chúa Huệ An cũng bị thương, trán vừa tím xanh vừa đau.

"Đều là Tô Huyên hại!"

"Đúng, là hắn hại, sau này không quan tâm đến hắn nữa."

Huệ An công chúa không thể nói gì nữa.

Tô Tiểu Tiểu mang người vào phủ.

Tiểu tư mới bị kim điểu đánh cho một trận thì cung cung kính kính hành lễ: "Tiểu tiểu thư, vị này là...

Tô Tiểu Tiểu nhàn nhạn nhìn hắn một cái: "Ta mang người nào về đều phải trình báo với ngươi hả?"

Ngũ Hổ cưỡi trên người kim điêu bay tới, hung thần ác sát, giống như dạ xoa trong thế giới loài chim.

Da đầu Tiểu tư run lên: "Tiểu nô không có ý như vậy, mời ngài."

Huệ An công chúa nói: "Có gây thêm phiền phức cho ngươi không?"
Bình Luận (0)
Comment