Chương 1986: Cơn Thịnh Nộ Của La Sát. 2
Chương 1986: Cơn Thịnh Nộ Của La Sát. 2Chương 1986: Cơn Thịnh Nộ Của La Sát. 2
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ví dụ như... thư viết tay của nàng ta, khăn tay, mạng chẹ mặt, đồ trang SỨC.”
Toàn thúc nghĩ ngợi: "Thánh Nữ chủ yếu sống ở điện Thánh Nữ, thỉnh thoảng mới về Trình gia, đồ đạc cá nhân không nhiều, nhưng chắc chắn sẽ có. Vừa hay đúng lúc nhà ta cần diệt trừ sâu bọ, ta sẽ tìm cơ hội thử xem."
"Vi ViI Vi VỊ
Trình Tang vui vẻ chạy vào.
Gần đây bà ngày càng khỏe hơn, chạy cũng nhanh hơn.
Bà kéo tay Tô Tiểu Tiểu: "Ta muốn ra ngoài chơi!!:
Tô Tiểu Tiểu nhìn ba cái đầu nhỏ đang lén lút ngoài cửa: "La bọn chúng muốn ra ngoài chơi phải không?"
Tiểu quỷ, từ nhỏ đến lớn, đã biết cách lừa Trình Tang rồi.
Ba tiểu gia hỏa sau khi tới Nam Cương thật sự là chưa có đi chơi vui vẻ lần nào, chỉ thỉnh thoảng ra được đến đường rồi lại nhanh chóng quay về.
Tô Tiểu Tiểu cảm thấy có lỗi với con, cũng muốn đưa Trình Tang và công chúa Huệ An đi ra ngoài chơi thư giãn.
Tô Tiểu Tiểu, Mi Cơ, Trình Tang, công chúa Huệ An và ba đứa trẻ lên xe rời viện tử.
Uất Trì Tu bí mật đi theo.
Đêm nay có hội đèn lồng, con đường thập phần náo nhiệt.
Ba tiểu tử hét lên đầy phấn khích.
Mọi người đều đeo mặt nạ, có vẻ đây là một lễ hội đèn đặc biệt.
"Nương, Tiểu Hổ muốn cái này."
Tiểu Hổ chỉ vào chiếc mặt nạ răng nanh hung dữ nói.
Tô Tiểu Tiểu bảo ba đứa mỗi đứa chọn một cái.
Ba anh em có gu thẩm mỹ giống nhau, lấy giống hệt nhau.
Huệ An công chúa nhìn trúng chiếc mặt nạ Chu Tước, Mị Cơ chọn mặc nạ cáo bạc.
Trình Tang thì cái gì cũng muốn, trong lòng ôm một bọc to.
Tô Tiểu Tiểu không biết nên khóc hay nên cười, lấy mặt nạ phượng hoàng đeo cho bà, Tô Tiểu Tiểu thì đeo mặt lông chim khổng tước.
Trình Tang và ba đứa trẻ dẫn đầu, ở trên phố vênh váo, khiến người thân đi cùng cũng phải xấu hổ thay. Mi Cơ có lẽ đã lâu không được nhìn thấy lễ hội đèn lông sôi động náo nhiệt như vậy, nàng nhìn xung quanh, cảm thấy rất vui vẻ.
Huệ An công chúa dừng lại trước một quầy hàng.
Nàng nhặt một chiếc vòng tay đậu đỏ lên hỏi: "Cái này bán thế nào?”
Bà lão đang xâu vòng tay ân cần nói: "Hai lượng bạc, cô nương."
Huệ An công chúa cầm túi tiền mà Tô Tiểu Tiểu đưa cho, cúi đầu lấy tiền ra.
Đột nhiên bên cạnh nàng vang lên một giọng nói xa lạ: "Huệ An."
Huệ An công chúa bối rối quay đầu lại.
Đối phương cởi mặt nạ ra khỏi mặt cô, sửng sốt: "... Quả nhiên là nàng."
Tiêu Thuấn Dương có nằm mơ cũng không ngờ ở đường phố Nam Cương lại có thể gặp được Huệ An.
Hắn tình cờ đi ngang qua, nghe được giọng nói của Huệ An.
Huệ An công chúa còn kinh ngạc hơn hắn.
Nàng vẫn chưa quên lý do mình bỏ trốn, nếu bị nhị ca bắt về, nàng sẽ phải gả cho vị tam hoàng tử của Nam Cương gì đó.
Nàng thậm chí còn không cân mặt nạ, quay người bỏ chạy!
Nàng không thể đi tìm tiểu tùy tùng.
Ngược lại, nàng muốn dụ nhị ca, không thể để nhị ca phát hiện tiểu tùy tùng.
Nàng chen vào đám đông, đi theo hướng ngược lại, đi vào một con hẻm vắng.
Nàng chỉ cần băng qua con hẻm này, vào quán rượu đối diện.
Không ngờ, lúc nàng chuẩn bị ra khỏi con hẻm lại bị Tiêu Thuấn Dương từ trên trời đáp xuống chặn lại.
Đôi mắt công chúa Huệ An lóe lên vẻ hoảng sợ.
Nàng từ từ lùi lại.
Tiêu Thuấn Dương cau mày, ép về phía trước: "Sao muội lại đến Nam Cương? Còn một mình đi trên phố... ăn mặc thành thế này?"
Đây chắc chăn không phải trang phục của công chúa.
"Muội lén đến Nam Cương? Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Khi Tiêu Thuấn Dương rời kinh thành, Huệ An công chúa còn chưa bị chỉ hôn.
Nhưng Tiêu Thuấn Dương cũng không ngốc.
Hắn cũng đoán được một chút manh mối rồi.