Chương 1987: Cơn Thịnh Nộ Của La Sát. 3
Chương 1987: Cơn Thịnh Nộ Của La Sát. 3Chương 1987: Cơn Thịnh Nộ Của La Sát. 3
Tiêu Thuấn Dương vẻ mặt nghiêm nghị nói: 'Một mình muội không có cái lá gan này, là ai dẫn muội tới đây?"
Huệ An công chúa một câu cũng không nói.
Tiêu Thuấn Dương từng bước từng bước đi về phía nàng: "Nếu muội không nói ta chỉ có thể dẫn muội về giao cho Phụ hoàng thôi."
Huệ An công chúa biến sắc: "Đừng!"
Tiêu Thuấn Dương nghiêm nghị nói: "Vậy muội đi theo ta."
Huệ An công chúa lắc đầu: "Ta không đi với huynh... nhị ca huynh coi như chưa từng gặp ta có được không? Ta không muốn trở về... ta không làm công chúa nữa..."
Tiêu Thuấn Dương cau mày nói: "Muội đến cả Phụ thân cũng không cần nữa sao? Hay là nói, mẫu thân, tam ca của muội, muội cũng có thế vứt bỏ!"
Huệ An công chúa như ngừng thở.
Tiêu Thuấn Dương tiếp tục nói: "Muội cứ như vậy rời đi, đã nghĩ tới hậu quả chưa? Phụ hoàng nếu không tìm được muội sẽ giận chó đánh mèo đến Hiển Phi nương nương với An Vương thế nào?"
Hai mắt công chúa Huệ An đỏ hoe: "Phụ hoàng yêu mẫu thân, sẽ không trừng phạt mẫu thân."
Tiêu Thuấn Dương nhìn nàng: "An Vương đâu? Hắn ta không phải hoàng tử được sủng ái."
Công chúa Huệ An bị đâm trúng tử huyệt.
Tiêu Thuấn Dương không có ác ý với Huệ An.
Huệ An là muội muội của hắn, hắn chỉ muốn đem muội muội trở về.
Bất luận phụ hoàng có quyết định thế nào, thân là một nhi thân, đều phải nghe theo ý chỉ của phụ hoàng.
Huệ An cũng như vậy.
Tiêu Thuấn Dương đưa tay ra: "Huệ An, đi theo ta."
"Ta... Hốc mắt Huệ An công chúa đỏ hoe, nước mắt lăn dài.
Nàng đột nhiên lùi lại một bước, kiên quyết nhìn Tiêu Thuấn Dương.
"Tam ca không muốn muội quay về! Huynh ấy không giống với các huynh! Các huynh chỉ coi ta là công chúa Đại Chu, chỉ có tam ca xem ta là muội muội! Tam ca sẽ không muốn nhìn ta nhảy vào hố lửa! Ta sẽ không về với huynh."
Tiêu Thuấn Dương vẻ mặt phức tạp thở dài: "Huệ An, trong lòng ta muội cũng là muội muội ruột của ta, ta làm như vậy cũng chỉ muốn tốt cho muội. Nếu như muội thật sự tự mình muốn trốn thoát, phụ hoàng sẽ tức giận!"
Huệ An công chúa nói: "Nếu muốn tốt cho muội thì hãy bỏ qua muội, không cần ép muội làm việc muội không muốn làm."
"Có vẻ như ta nói muội không thông được r6i Tiêu Thuấn Dương nói xong liền giơ tay nắm lấy cổ tay Huệ An, định cưỡng ép nàng đi.
Tuy nhiên, ngay lúc họ chuẩn bị chạm trán, một đạo kiếm sắc lạnh từ trên không tấn công, khiến Tiêu Thuấn Dương lập tức lùi lại vài bước.
Một nam tử đeo mặt nạ ngọc đáp xuống trước mặt công chúa Huệ An.
Một thân bạch y, tựa ánh trăng sáng.
Hắn ta cầm một thanh trường kiếm, ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí.
"Nàng ấy nói không muốn đi cùng ngươi."
Ôi chao, Ngọc Diện La Sát tức giận rồi.
Tiêu Thuấn Dương nhìn bạch y nam tử đột nhiên xuất hiện, thật sự không rõ tên gia hỏa này từ đâu xuất hiện.
Chỉ cân một chiêu ép hắn lui lại, võ công của người này thâm sâu khó dò.
Tại sao bên cạnh Huệ An lại có một cao thủ như vậy?
Là An Vương sắp xếp?
Ngoài An Vương Tiêu Trùng Hoa, Tiêu Thuấn Dương không nghĩ ra còn có người nào có thể dốc toàn lực bảo vệ Huệ An.
Lẽ nào là An Vương bí mật lên kế hoạch trốn chạy cho Huệ An?
Phụ hoàng liệu có biết chuyện này?
Tình huống ở kinh thành rốt cuộc là thế nào?
Đã ở Nam Cương quá lâu, Tiêu Thuấn Dương không cách nào nắm bắt được tình hình cụ thể ở kinh thành.
Hắn chỉ biết một chuyện, Huệ An là công chúa Đại Chu, không thể lưu lạc ở nhân gian như vậy được, hắn nhất định phải mang Huệ An về.
Tiêu Thuấn Dương nhìn người phía sau bạch y nam tử: "Huệ An, nếu muội thật sự không muốn gả cho người ta, nhị ca có thể thay muội cầu tình, nhưng muội tuyệt đối không được cứ vậy mà bỏ đi! Muội làm như vậy thì đặt phụ hoàng ở đâu? Đặt hoàng thất Đại Chu ở đâu?"