Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng (Dịch Full)

Chương 1962 - Chuong 1998: Nhan Cha 2

Chuong 1998: Nhan Cha 2 Chuong 1998: Nhan Cha 2Chuong 1998: Nhan Cha 2

Về phần Vệ Tư, ông cưỡi ngựa.

Núi Kim Kê cũng dễ đi, sau khi ra khỏi cổng Đông thành, đi thẳng theo đường chính, không cần phải rẽ nên không sợ đi nhầm đường.

Vệ Tư nhất kị hồng trần, lốc cốc chạy thẳng về phía trước.

Vừa quay đầu, xe ngựa vẫn chưa đuổi kịp.

Quay đầu lại lần nữa, xe ngựa vẫn không thấy đâu.

Khí tức trong cơ thể ông hỗn loạn khiến ông gắt gỏng hơn trước.

Sự kiên nhẫn nhanh chóng cạn kiệt.

Ông phi nước đại trở lại, khuôn mặt đen xì nhìn phu xe Vệ Đình, dứt khoát đá người xuống.

Ông đến để đánh xe ngựa.

Ba tiểu tử vốn dĩ đang buồn ngủ như gà mổ thóc trong xe.

Đột nhiên ba tiểu tử đồng loạt lùi vê phía sau.

Tô Tiểu Tiểu và Trình Tang, Mi Cơ cũng giật mình thẳng người dậy.

Một lực đẩy mạnh khiến lưng mọi người dường như bị dính chặt vào chiếc gối phía sau.

Ba người lớn, ba trẻ nhỏ đều mở to mắt, cơn ngái ngủ đều đã chạy mất sạch.

Vệ Húc một đường chạy thẳng, lộ trình vốn dĩ phải mất hai canh giờ, giờ đây chưa đến một canh giờ đã chạy xong.

Vệ Tư không hài lòng lắm.

Ông cau mày liếc nhìn hai con ngựa, giống như ông ghét bỏ chúng chạy không được nhanh, ảnh hưởng đến kỹ năng đánh xe của mình.

Vệ Tư hận không thể cưỡi xông lên đá hất chân sau của lũ ngựa: ”..."

Vệ Tư khệnh khang ởđi tới, vén rèm ra.

Chỉ thấy ba lớn ba nhỏ vốn dĩ ăn mặc chỉnh tê đẹp de giờ đây tóc tai đều xù lên như sư tử.

Sáu người đồng loạt cử động, mở miệng, phun ra một ngụm cát. ...

Vệ Đình đến thứ hai.

Nửa canh giờ sau, Toàn thúc cũng đến.

Tạ Vân Hạc và Trình Liên chậm trễ không ít thời gian ở cửa phủ, tạm thời vẫn đang ở trên đường.

Tô Tiểu Tiểu mới không đợi bọn họ, chọn trước ngôi nhà tốt nhất để ở.

Trình Tang và ba tiểu tử ở căn phòng trước kia bà từng ở. Vệ Đình và Vệ Tư ở lại căn phòng trước kia Trình lão thái gia ở-căn phòng phía đông.

Tô Tiểu Tiểu và Mi Cơ ở phòng bên cạnh Trình Tang, cũng là một căn phòng tốt, thông thoáng.

Toàn thúc dẫn A Phúc đến dãy nhà sau.

Trình Liên muốn ở một phòng với Tạ Vân Hạc nhưng bị Tạ Vân Hạc cự tuyệt.

Trình Liên một đường xa xôi đến đây chỉ là muốn thể hiện tình cảm trước mặt Trình Tang, nhưng bà ta không ngờ Tạ Vân Hạc không cho bà ta cơ hội này.

"Kích động, kích động, bà ta đã hết bệnh rồi, còn kích động cái gì nữa?”

Trình Liên không cam lòng trở về căn phòng phía Tây.

Khu sơn trang này là Trình lão thái gia xây cho Trình Tang, những người làm ở đây đều là những người ở lại từ lúc Trình lão thái gia còn sống.

Trình Liên muốn chiếm chỗ này, đáng tiếc vẫn không thành công.

Dù sao cũng chỉ là một trang tử, Tạ Vân Hạc cảm thấy không đáng phí tâm tư ở chỗ này, nên không để Trình Liên lăn qua lăn lại.

Thời thế đã thay đổi, hạ nhân một số thì đã qua đời, một số thì rời đi.

Để chăm sóc sơn trang, cần phải thuê người mới.

Nhưng phong cảnh trong sơn trang không hề thay đổi chút nào.

Trình Tang đứng ở đình viện đầy hoa tử đỉnh hương, mùi hương quen thuộc xông vào mũi, ký ức bị lãng quên cũng dần hiện trong đầu.

Bà đứng đó ngơ ngác.

Tô Tiểu Tiểu đi tới, nhẹ nhàng hỏi: "Nương, nương đang nghĩ gì vậy?"

Trình Tang chỉ vào hoa tử đinh hương nở khắp sân: "Những bông hoa này... là ta trông, là ta trông với nương của ta, nương... nương... Vi Vi... nương của ta đi đâu rồi?"

Mắt bà đỏ hoe ủy khuất bất lực nhìn Tô Tiểu Tiểu: "Nương của ta đâu?"

Toàn thúc từng nói Trình Tang mỗi khi nhớ về người thân đều sẽ phát bệnh.

Tuy nhiên, kể từ khi Tô Tiểu Tiểu tới bên cạnh bà, bà cũng chưa phát bệnh qua.
Bình Luận (0)
Comment