Chương 2015: Võ Luyện Đỉnh Phong 2
Chương 2015: Võ Luyện Đỉnh Phong 2Chương 2015: Võ Luyện Đỉnh Phong 2
Vệ Tư nói: "Phong lão gia có thể tính tới trường hợp này, nhưng Tiết Bình thì không."
Mặc dù vừa rồi ông ấy không có xuất hiện, nhưng ông ấy vẫn luôn ở cửa sau quan sát.
Trong ba người, Tiết Bình là người lớn tuổi và xảo quyệt nhất, Phong Ngạo Trúc là người bốc đồng, còn Mộc Đàm thì trẻ hơn và tạm thời chưa thể hiện quá nhiêu sức mạnh.
Phong Ngạo Trúc mọi việc đều nghe theo Tiết Bình, Mộc Đàm không thể tự mình đánh bại hai người họ, Tiết Bình là người duy nhất đi theo sự dẫn dắt của ông ta.
Mi Cơ nghe xong gật đầu: "Sao ba người họ lại có quan hệ tốt như vậy? Rõ ràng Mộc gia, Tiết gia và Phong gia đều không phải họ hàng."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Bọn họ có chung lợi ích, ai cũng có liên quan, một mình không đứng vững được nên chỉ có thể dựa vào nhau."
Mi Cơ trầm tư.
Tô Tiểu Tiểu nhìn Vệ Đình: "Nếu là chàng, chàng sẽ làm gì?"
Vệ Đình bắt gặp ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu: "Nàng đang nói tiền chuộc sao? Ta sẽ cố gắng trì hoãn càng nhiều thời gian càng tốt, xem có chỗ nào có thể thay đổi hay không. Ta cũng có thể liên lạc với Thánh Nữ Điện, thỉnh Thánh Nữ ra mặt. Thánh nữ là một trong vạn cao thủ, nếu như nàng tới cướp người trộm sách, chắc chắn sẽ không bị thất thủ."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Đúng, đây mới thực sự là suy nghĩ bình thường của họ. Nếu họ thực sự trả tiền chuộc đúng hạn thì chỉ có một ý nghĩa."
"Nghĩa là gì?" Mi Cơ tò mò hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nói: 'Bọn họ muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này, phái chúng ta xuống núi, ngăn cản chúng ta đào ra bí mật lớn hơn ba mươi vạn hoàng kim."
"Có bí mật gì ẩn giấu trong mỏ?"
Mi Cơ gãi đầu, thật tò mò!
Vệ Đình nhìn Uất Trì Tu nói: "Phù Tô tới mỏ khoáng chỉ mất mấy ngày, tối hôm qua ngươi đến gặp hắn, hắn có nói phát hiện được gì không?”
Phù Tô là người cung cấp thông tin cho họ ở khu mỏ.
Ngay sau khi nghe Toàn thúc nhắc đến việc Trình gia có mạch khoáng sản, Tô Tiểu Tiểu và Vệ Tư đã yêu cầu Phù Tô giả vờ bị "bán" vào hầm mỏ làm nô lệ.
Uất Trì Tu nói: "Pham vi hoạt động của hắn có hạn, hắn tạm thời không đến những nơi đáng ngờ.'
"Hức”"
Giọng nói kìm nén và sợ hãi của Trình Tang vang lên từ trong nhà, Tô Tiểu Tiểu vội vã đến nhà bà ấy.
"Ngoại tổ, người bị sao vậy?"
Trình Tang từ trên giường đứng dậy, ngồi ở trên ghế, dùng đầu ngón tay viết nguệch ngoạc trên bàn, lẩm bẩm: "Hức... hức..."
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ một lúc, lấy ra một cây bút than từ trong ví và bảo Trình Tang cầm nó trong tay.
Trình Thanh Giao lấy một mảnh giấy trắng khác và trải nó lên bàn.
"Người có nhớ nơi nào tối không? Người có thể vẽ nó được không?"
Trình Tang tay run nhẹ vì sợ hãi.
Tô Tiểu Tiểu không đành lòng để bà nhớ lại, nhưng để vạch trần tất cả những bí ẩn và khiến bà hồi phục càng sớm càng tốt, lúc này nàng phải tàn nhẫn.
Trình Tang cảm thấy khó chịu.
Tô Tiểu Tiểu quỳ xuống, nhẹ nhàng nói: "Vi Vi và người ở cùng nhau. Người đừng sợ. Người hãy suy nghĩ xem nơi đó là ở đâu. Vi Vi đi thắp đèn dầu."
Trình Tang thản nhiên hỏi: "Đèn dâu?"
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Đúng vậy, nếu một ngọn đèn không đủ thì hai. Nếu hai không đủ thì nhiều, rất nhiều. Nhất định sẽ thắp sáng cả nơi này!"
Trình Tang sửng sốt lẩm bẩm: "Sáng sủa."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Ừ! Sáng hơn phòng này! Người không sao chứ?"
Trình Tang nhìn quanh.
Ban ngày có đủ ánh sáng, nhà sáng sủa.
"Được rồi, Vi Vị đi thắp đèn dầu...' Trình Tang bị thuyết phục, bắt đầu vẽ ngoan ngoèo vài nét.
Bà vẽ rất tập trung.